
cậu.” Lãnh Ngự Thần đứng thẳng người, thu kiếm, tỉ thí chấm dứt.
Tiêu Trạch cởi mũ an toàn, lau mồ hôi trên chóp mũi, vẻ trầm tĩnh
không còn trên gương mặt. Việc bị một chiếc GTR vượt qua như một hòn đá
ném vào cuộc sống không gợn sóng không biến động của anh, có ảnh hưởng
không lớn cũng không nhỏ, khiến anh lúc thì bĩnh tĩnh lúc thì rối bời
trước Lãnh Ngự Thần, cái tên vẫn luôn xuất hiện xung quanh anh.
Nhìn theo bóng lưng rời đi, Lãnh Ngự Thần nhếch môi cười lạnh, ngẫm
lại dường như anh chưa từng chứng kiến lưỡi kiếm của Tiêu Trạch tùy tiện chém giết đối thủ không chút lưu tình.
Tu vi của kiếm đạo thực sự có thể khiến một người thu lại mũi nhọn.
Lãnh Ngự Thần đi ra khỏi sàn đấu, trợ lý Triển Dương đang chờ ở cửa
cũng theo sau, “Ông chủ, bên Anh Quốc vừa gửi đến một tin tốt.”
Lãnh Ngự Thần khẽ giật mình, “Tìm được cô ấy rồi.”
“Đã tìm thấy một chút thông tin về cô ấy tại một thị trấn nhỏ ở London.” Triển Dương đặt vào tay anh một xấp tài liệu.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh nhỏ đen trắng và cái tên trong tài liệu, con ngươi của Lãnh Ngự Thần hơi biến sắc…
Từ trường kiếm đạo ra, Tiêu Trạch đi thẳng tới ngôi nhà xa xỉ của Lý
An Thần ở ngoại ô. Giữa thành lũy tươi xanh đứng sừng sững một ngôi nhà
hai tầng màu vàng khảm gạch men sứ, trông thật tầm thường làm sao.
Kẻ đại tầm thường Lý An Thần chỉ còn thiếu nước coi tiền mặt như gạch men dán lên tường để khoe khoang.
Trong phòng khách không hề thua kém ánh vàng rực rỡ của tường bên
ngoài, thậm chí còn có phần xa hoa hơn, Lý An Thần đang ngồi trên ghế
sô-pha, thao thao bất tuyệt kể chuyện Reventon không đuổi kịp GTR với
bạn xấu của mình, nói đến đoạn đặc sắc thì không thèm để ý đến hình
tượng, vỗ đùi cười không ngậm miệng lại được.
Bạch Diệc Phong tuy cũng cười theo, nhưng trong lòng căn bản không tin tưởng những lời đó, ngậm thuốc lá, nghịch điện thoại.
Cũng phải, ai mà tin được một chiếc Reventon đẳng cấp, tính năng ưu
việt hơn rất nhiều, lại có thể thua GTR, trừ khi kỹ thuật của người điều khiển có vấn đề, trừ khi, nhân phẩm của người điều khiển có vấn đề.
“Cười đã lắm đúng không, nếu nhìn thấy gương mặt xác chết trắng bệch
dọa người của Lý An Thần, chắc sẽ còn cười mãnh liệt hơn nhiều.” Một
giọng nam trầm thấp mang theo ý chế giễu cắt đứt tiếng cười của Lý An
Thần.
Lý An Thần nhìn Tiêu Trạch không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào,
khóe miệng nhếch lên, tám chiếc răng nhỏ ngay ngắn trắng bóc lộ ra, nụ
cười tiêu chuẩn của Lý Thị.
Vừa vào trong sân đã nghe hắn quang quác nói lung tung, đôi chân dài
rảo bước, Tiêu Trạch đi tới, mặt lạnh nói với Lý An Thần: “Tôi bảo, Lý
An Thần, sao cậu không kể với cậu ta lúc sắp đâm xe cậu sợ tới mức suýt
nữa đái ra quần.”
“Này!” Lý An Thần trừng mắt phản bác, “Ai chứ! Ai sợ tới mức suýt đái ra quần, anh đây mà là người nhát gan như vậy à!”
Bạch Diệc Phong nhìn anh ta, gật đầu không thể phủ nhận. Tiêu Trạch
đá văng chân dài của Lý An Thần đang để trên ghế sô-pha, ngồi xuống, ngả người, vẻ mặt thâm trầm.
“Sao vậy, khó chịu khi phải chạy sau mông đàn bà sao? Lúc thua DK
cũng không thấy cậu như thế này!” Bạch Diệc Phong rút một điếu thuốc,
châm lửa, “Tôi bảo này, có phải cậu vừa ý người ta không, muổn đuổi thì
không đuổi kịp, còn bị bỏ lại phía sau, cảm thấy rất mất mặt.”
Tiêu Trạch ngậm lấy điếu thuốc, phì phèo nhả khói, nhàn nhạt ném ra
một câu, “Nói vớ vẩn gì vậy.” Anh đến tên người ta là gì, làm nghề gì
cũng không biết, vừa ý cái gì mà vừa ý.
“Vậy cậu làm gì mà mặt như ruộng bậc thang thế.” Bạch Diệc Phong nhả
ra một vòng khói, cảm thán, “Đàn ông chỉ cần không thua đàn bà ở trên
giường, những phương diện khác chẳng là cái gì!”
Tiêu Trạch cất giọng mỉa mai, cười cười, “Trong cơ thể con người có
nhiều loại tế bào, có điều tôi nghi ngờ trong cơ thể cậu chỉ có một
loại.”
“Tinh trùng!” Lý An Thần vạch trần.
“Biến!” Bạch Diệc Phong cho anh một đạp.
Điện thoại trên mặt bàn ầm ĩ reo lên, Lý An Thần cười cười cầm máy,
ngắm sắc mặt Tiêu Trạch rồi truyền đạt mệnh lệnh với người ở đầu dây bên kia: “Màu gì à? Xanh da trời? Ừ, tôi thích. Đưa xe đến thẳng chỗ đó,
mấy ngày nữa tôi đến lấy, còn chuyện kia, nhất thiết phải làm tốt cho
tôi…”
Lý An Thần cúp điện thoại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái nào đó
vặn tay chạy đến rút hóa đơn phạt, khóe miệng không khỏi cong lên.
…
Nắng gắt cuối thu tiếp tục ra oai, ánh mặt trời mãnh liệt như muốn thiêu đốt con người.
Giản Ninh đứng bên lề đường, lông mày nhíu chặt lại. Từ sáng đến giờ
cô chưa được rảnh rỗi chút nào, liên tiếp có xe phạm luật, hóa đơn phạt
đã xé không dưới trăm tờ, ghi báo cáo đến nỗi ngón tay đã cứng đờ, đến
đại đội trưởng Tiết Khải cũng bị kinh động.
Tiết Khải đưa mắt nhìn chiếc xe vừa phạm luật, lau trán nói với Giản
Ninh: “Tiểu Giản à! Cô biết hai vị mà cô đắc tội là ai rồi chứ?”
“Đại đội trưởng, anh cũng biết, em chỉ làm theo quy định…” Lửa đã
tích tụ tới tận trưa, Giản Ninh trừng đôi mắt dễ thương, tay nắm chặt
ghi chép của cảnh sát, “Bọn họ dựa vào đâu mà ngạo mạn như vậy.”
“Chỉ dựa vào người nhà của họ, cả thàn