
, Lão Mộc nói:
“Vẫn là Tiểu Lục, không phải người khác giả mạo.” Ma Tử vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ rốt
cuộc đã yên tâm.
Tiểu Lục ngáp dài, nói
với Ma Tử: “Đi đóng cửa lại, hôm nay không xem bệnh, ta ngủ một lúc, nấu canh
vịt xong thì gọi ta.”
Ma Tử vốn định nói ta bón
cũng được, nhưng lại nhớ đến cảnh bón thuốc vừa nãy, cân nhắc một chút, cảm
thấy chuyện đó đúng là cần phải tỉ mẩn hơn cả thêu hoa, hắn thật sự không làm
được.
Chờ canh vịt hầm xong, Ma
Tử đi gõ cửa phòng Tiểu Lục, Tiểu Lục vươn người vặn thắt lưng, đi vào phòng
nam tử. Giống như vừa nãy bón thuốc, tốn hơn nửa canh giờ, làm cho nam tử uống
được nửa bát canh vịt.
Để nam tử nghỉ ngơi nửa
canh giờ, hai tay Tiểu Lục lau thuốc mỡ, chuẩn bị xoa bóp huyệt vị cho nam tử:
“Ngươi, cái đó bị… Thời
gian hơi lâu, có cơ bắp đã héo rút, rất đau, nhưng kích thích một chút sẽ trợ
giúp việc hồi phục.” Nam tử nhắm
mắt lại,
Tiểu Lục cười mỉa, khổ
hình như vậy còn chịu được, chút đau đớn này không tính là gì, vừa xoa bóp vừa
nói chuyện, cố gắng phân tán suy nghĩ của hắn, “Hôm nay ta đến một nhà chẩn
bệnh, tường trắng ngói đen, đằng trước có cây tử đằng to hơn cánh tay, màu lam
tím, gió vừa thổi, hoa tử đằng đã rơi như mưa ấy. Ta nhìn đến xuất thần, nghĩ
rằng nhà này đúng là không biết gì, hoa tử đằng chưng bánh ngô ăn ngon lắm, sao
họ lại để hoa rơi phí phạm như vậy…” Ở ngoài phòng, Ma Tử nói với Xuyến Tử: “Ta
thấy Lục ca sẽ không để ta chăm sóc người ăn mày kia đâu.” Thân thể hắn bị tàn
phá yếu ớt, dữ tợn xấu xí nhìn thấy ghê người, thật sự hắn cũng không muốn lại
gần tiếp xúc.
Như Ma Tử đoán, Tiểu Lục
không để Ma Tử chăm sóc người ăn mày nữa, từ bón thuốc, bón cơm đến bôi thuốc,
Tiểu Lục đều tự làm hết.
Một tháng sau, vết thương
ở cổ họng nam tử đã tốt hơn, bắt đầu có thể tự nuốt, nhưng tất cả đã thành thói
quen, mỗi ngày đến giờ bón thuốc bón cơm, Ma Tử vẫn quen bưng bát, đứng ở trong
sân, nhìn về phòng khách gọi: “Lục ca ——” Tiểu Lục luôn mau chóng đuổi bệnh
nhân đi, vội vàng chạy về sân sau.
Hơn nửa năm sau, vết
thương trên người nam tử dần dần hồi phục, móng tay móng chân vẫn chưa dài ra
nhiều, nhưng dính nước cũng không sao, vì thế Tiểu Lục không giúp hắn lau người
nữa, mà chuẩn bị thùng tắm, để hắn tự tắm rửa.
Được Tiểu Lục chăm sóc tỉ
mỉ hơn nửa năm, tuy nam tử không gầy chỉ có da bọc xương như trước, nhưng vẫn
rất nhẹ, lúc Tiểu Lục ôm hắn, nhắc: “Ăn nhiều một chút, xương đâm hết vào người
ta rồi.”
Nam tử nhắm
mắt lại không nói chuyện. Cho tới nay, hắn đều là như thế, mỗi lần Tiểu Lục
tiếp xúc thân thể hắn, hắn luôn nhắm mắt lại, nhếch môi.
Tiểu Lục hiểu rõ, sau khi
bị tra tấn thân thể, hắn có bản năng bài xích việc tiếp xúc chân tay, mỗi một
lần, hắn đều nỗ lực khắc chế.
Tiểu Lục đặt vải bố trong
tay hắn, nói nhẹ nhàng: “Tự ngươi rửa đi, móng tay chưa dài tốt, đừng quá
Tiểu Lục ngồi một bên,
vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nhìn hắn.
Có lẽ mỗi một vết sẹo dữ
tợn trên người hắn đều là minh chứng cho sự khuất nhục, nên nam tử luôn luôn
hơi ngửa đầu, hờ hững nhắm mắt lại, không nhìn thân thể mình, chỉ cầm vải bố
chà xát khắp người, từ cổ đến ngực, lại chậm rãi trượt xuống bụng, dần dần đi
vào giữa hai chân.
Tầm mắt của Tiểu Lục luôn
nhích tới nhích lui theo tay hắn, nhìn đến đó thì đột nhiên quay đầu, dùng sức
cắn cổ vịt, phát ra âm thanh răng rắc.
Nam tử mở mắt, nhìn về
phía Tiểu Lục, ánh mặt trời len lỏi từ cửa sổ vào phòng, chiếu rọi lên người
Tiểu Lục, gò má hắn đỏ lên, trong suốt, óng ánh dưới ánh mặt trời, xinh đẹp như
vết máu tụ nhàn nhạt.
Tiểu Lục chờ nam tử tắm
rửa xong, bế hắn ra, vì chân hắn chưa khỏi, bình thường vẫn là Tiểu Lục giúp
hắn mặc quần áo, nhưng hôm nay Tiểu Lục đặt hắn lên giường xong, lập tức thả
tay ra.
Nam tử cúi mặt, đặt một
tay lên giường, chống đỡ thân thể, một tay ấn trên áo tắm ngang hông, ngón tay
khô gầy, nhưng rất dài, móng tay mới mọc trắng trắng hồng hồng.
Tiểu Lục cúi đầu, đặt
quần áo xuống cạnh tay hắn, “Ờ, cái đó… Ngươi tự mặc đi, nếu không được thì gọi
ta.”
Tiểu Lục vội vàng đi ra
ngoài, đứng ở ngoài cửa một lát, sột sột soạt soạt, có vẻ tất cả đều bình
thường, hắn mới rời đi.
Xuyến Tử đang thu dọn
thảo dược, nhìn thấy Tiểu Lục, hỏi: “Hơn nửa năm nay không nghe thấy hắn nói,
không phải là kẻ ngốc chứ?”
Ma Tử đập cho Xuyến Tử
một cái, “Không được nói bậy!” Trải qua sự hành hạ ác độc như vậy, có thể sống
đã làm cho người ta vô cùng kính nể rồi, cứng cỏi như vậy, tuyệt đối không thể
là kẻ ngốc.
Ma Tử thấp giọng hỏi: “Có
phải cổ họng của hắn có thương tích, không thể nói chuyện?”
Tiểu Lục nói: “Ta đã kiểm
tra yết hầu của hắn, có tổn thương nhất định, khi nói chuyện sẽ biến giọng một
chút, nhưng có thể nói được.”
Ma Tử vui mừng nói: “Vậy
là tốt rồi.”
Tiểu Lục nói: “Về vết
thương của hắn, cho dù các ngươi có nhìn thấy hay không, thì sau này cũng không
cho nhắc lại nữa.”
Xuyến Tử giơ tay lên, “Ta
vốn không dám đưa mắt nhìn hắn, cái gì cũng chưa thấy.”
Ma Tử nói: “Yên tâm đi,
lão Mộc đã dặn dò rồi. Trí nhớ của ta không tốt, đừng nói chuyện của ng