
ọ hủy bỏ hôn ước.” Nàng trấn
định suy nghĩ, quyết đoán nói cho Đường Cẩn Tư.
Hắn trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Một hồi lâu, Uyển Diễn cho là hắn không bỏ được, hắn
lại ngoài dự đoán nói ──
“Ta kỳ thật cũng có nghĩ tới, nhưng bây giờ còn không
vội. Sau này, ta còn muốn nhìn chuyển biến của Uyển Ước nhiều một chút, muội
cho nàng không ít kích thích, khiến nàng đối với ta càng thẳng thắn .”
“Gì?” Uyển Diễn nghe không hiểu lời nói hàm hồ của
hắn.
Đường Cẩn Tư lịch sự nho nhã nói:“Bởi vì muội, mà Uyển
Ước trở nên càng ngày càng thú vị.”
Uyển Diễn ngạc nhiên.
Đường Cẩn Tư uống một hớp rượu, trên mặt từ từ hiện ra
vẻ ngọt ngào, như đang hưởng thụ loại tư vị tốt đẹp nhất.
Hắn có thể vì Uyển Ước buông tha cho các cô gái thiên
kiều bá mị trên đời không ?
Hắn tin tưởng hắn có thể, cũng toàn tâm toàn ý vĩnh
viễn bảo vệ nàng…… Bất quá, cái quyết định này hắn không có ý định nhanh như
vậy nói cho Uyển Ước biết.
“Tỷ phu……” Uyển Diễn đột nhiên dùng một loại ánh mắt
xa lạ nhìn, có chút phòng vệ nhìn chòng chọc Đường Cẩn Tư,“Huynh không phải cố
ý muốn cho tỷ tỷ lo lắng, vì huynh thấp thỏm, mới muốn kết hôn
với muội đi?”
“Muội đem ta nghĩ thành kém cỏi quá, muội muội.” Lúc
trước, hắn thật sự là đối với nàng cảm thấy hứng thú, đến nay vẫn cảm giác phải
từ bỏ nàng có điểm đáng tiếc.
Chỉ là, bây giờ đối với hắn mà nói, người quan trọng
nhất biến thành Uyển Ước. Hắn không có dư thừa tâm tư suy tính những nữ nhân
khác.
Uyển Diễn không đưa ra bình luận, yên lặng nghĩ đến,
có lẽ hắn chính là người kém cỏi, chỉ là không có người phát hiện
ra?
“Tỷ phu, muội xác định…… Muội không muốn gả cho
huynh.”
“Thật là làm cho ta tiếc nuối. Muội trước đừng nói lộ
ra, tạm thời dùng yên lặng đền bù tiếc nuối của ta.” (Biến thái + Vô sỉ)
Từ trong ngữ điệu nhẹ nhàng lưu loát của hắn, nàng
nghe không ra có bất kỳ tiếc nuối nào.
“Huynh nghĩ giấu giếm tỷ tỷ?”
Đường Cẩn Tư một tay giơ lên, hướng Uyển Diễn cười một
tiếng,“Ta muốn hiểu rõ nàng hơn.”
Bắt đầu từ sau khi đông về, trời đặc biệt mau tối, mặt
trời luôn xuống núi sớm, cả vùng đất liền một mảnh u ám.
Uyển Ước từ nhà mẹ đẻ hồi phủ, nghe nói muội muội đã
rời đi. Tỷ muội hai người ở trên đường đi qua, không có nhìn thấy
mặt, hai bên khúc mắc trong lòng đến nay vẫn không thể xóa đi.
Uyển Ước cố gắng không thèm nghĩ muội muội cùng trượng
phu chung đụng như thế nào nữa, nàng đầu tiên đi xem Bảo Nhi trước.
Cái nha hoàn này biến mất cùng xuất hiện vô cùng dị
thường, cùng với biểu hiện run sợ trong lòng nàng rất kì lạ, còn có bí mật giấu
giếm không nói, cũng làm cho Uyển Ước vì nàng lo lắng.
“Phu nhân.” Ở trong sân hạ nữ nhìn thấy Uyển Ước, rối
rít hành lễ.
“Bảo Nhi hiện tại ở trong phòng nàng sao?” Uyển Ước
hỏi một đứa nha hoàn.
“Nàng…… Cả ngày cũng không thấy nàng ra khỏi cửa
phòng, cũng không có đi ăn cơm, ở ngoài cửa gọi nàng, nàng cũng không đáp
lại……” Nha hoàn hơi có bất an phúc đáp.
Bảo Nhi cùng nha hoàn bình thường có chút bất đồng, là
thị nữ thiếp thân của Uyển Ước, cho nên tại Đường gia đãi ngộ so với nha hoàn
khác tốt hơn nhiều, ngay cả ở phòng cũng có một gian phòng riêng.
Uyển Ước bỏ lại nha hoàn kia một bên, một mình đi về
hướng phòng ngủ của Bảo Nhi, chỉ thấy đóng cửa, đã khóa lại. Uyển Ước gọi Bảo
Nhi vài tiếng, không có nghe nàng trả lời, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Nàng xoay người, đang muốn gọi người phá cửa mà vào,
thình lình, cánh cửa từ bên trong đẩy ra.
“Tiểu thư?” Bảo Nhi suy yếu gọi.
Uyển Ước quay đầu lại, thấy Bảo Nhi sắc mặt trắng
bệch, tâm căng thẳng.“Em ngã bệnh sao?”
Bảo Nhi lắc đầu, bởi vì ngôn ngữ yêu thương quan tâm
của Uyển Ước mà đỏ vành mắt.
Uyển Ước thương tiếc đưa tay xóa đi nước mắt ở khóe
mắt Bảo Nhi.
Bảo Nhi nức nở nghẹn ngào một tiếng, bất ngờ quỳ rạp
xuống bên chân Uyển Ước.
“Bảo Nhi?” Uyển Ước vội vàng nâng đỡ nâng nàng.“Em rốt
cuộc làm sao vậy? Có tâm sự gì, cứ việc nói cho ta biết, không nên giấu ở trong
lòng làm khổ chính mình!”
Uyển Ước mang Bảo Nhi vào nhà, đem cửa phòng đóng lại,
để cho Bảo Nhi ngồi ở trên giường, rút khăn lụa lau nước mắt nàng không ngừng
rơi xuống.
Bảo Nhi hiểu, không có mấy người chủ nhân sẽ đối với
người làm của mình tốt như vậy. Nàng nghẹn ngào, ôm lấy Uyển Ước, cố nén sợ hãi
nói:“Tiểu thư, cô gia thật đáng sợ, ngài phải cẩn thận hắn!”
“Cẩn Tư?” Uyển Ước cảm thấy ngạc nhiên. Nàng nhìn
thẳng Bảo Nhi, xác định Bảo Nhi sợ hãi không có chút nào làm bộ, thoáng chốc,
vài cái suy đoán đáng ghê tởm xẹt qua đầu óc.
Cẩn Tư đối với Bảo Nhi làm cái gì?
Uyển Ước sợ hãi, không dám suy nghĩ sâu xa, nhịn xuống
tất cả hoài nghi, ôn nhu hỏi Bảo Nhi,“Hắn làm sao vậy?”
Bảo Nhi che mặt khóc thút thít,“Hắn ra lệnh cho em không
thể nói cho ngài, nếu không…… Nếu không……”
“Hắn uy hiếp em?” Uyển Ước khó có thể tin. Trượng phu
lịch sự nho nhã của nàng “Khi dễ” nha hoàn của nàng sao?
“Hắn…… Hắn đem em đưa đến kỹ viện, tiểu thư,
em không phải là bị lừa gạt, em không có ở đây trong khoảng thời gian này, là
bị cô gia phái người mang tới kỹ viện. Hắn nói, nếu