
ng nước.
- Xì…em thì chẳng thích nổi, con gái từ xa trở về thăm nhà còn đem theo
cả chồng đẹp, con ngoan (>___<) nữa vậy mà mẹ lại để chúng ta ngủ
trong cái căn phòng thuộc diện nhỏ nhất tư dinh này, thử hỏi có được
không?
- Thôi, thôi anh biết em giận nhưng càng chật càng ấm mà. Không phải em
đã từng nói như vậy khi đòi nằm chung một chiếc võng với anh đấy sao?_
Ba tôi hỏi kèm theo một nụ cười nửa miệng đáng ghét.
- Lúc đó…lúc đó khác chớ._ Mẹ tôi ấp úng nói rồi quay sang lườm ba tôi,
cáu bẳn gắt lên_ Hừ, không thèm nói với anh nữa, em và Yume đi ngủ đây.
Nói đoạn mẹ kéo tôi còn đang mải ngơ ngác lên giường dịu giọng hỏi:
-Buồn ngủ chưa con?
-Chưa…à dạ rồi._ Tôi đáp, khóe miệng khẽ giật giật, thực ra tôi cũng
chưa buồn ngủ lắm, nhưng có nói vậy thì mẹ vẫn bắt tôi đi ngủ thôi vì mẹ bảo trẻ ngoan thì phải đi ngủ sớm mà (_ __!)
Mẹ tôi căn bản khá hài lòng trước câu trả lời không mấy thực lòng của
tôi. Bà kéo tôi vào lòng, đắp chăn cho hai mẹ con đủ ấm, nhẹ giọng thủ
thỉ như đang dỗ một đứa trẻ con khóc nhè:
-Ngủ đi con, ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày dài…
Tôi khe khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại cố chìm vào giấc ngủ
yên bình. Trong giấc ngủ chập chờn tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ.
…
-Mai anh đừng đi nữa, em không muốn thấy họ nhìn anh và Yume bằng những ánh mắt khinh miệt. Quả thực em không chịu đựng nổi.
-Shita, anh nhất định phải đến dự đám tang cùng em, gia đình ta sẽ cùng
đi, cả Yume nữa. Nếu anh hèn nhát, chỉ biết trốn tránh sự khinh miệt của người trong tộc thì ngay từ đầu anh đã không nên yêu và cưới em rồi.
- Nhưng em không biết mình còn có thể kiên nhẫn được bao lâu khi mà họ
cứ liên tục sỉ nhục ba con anh. Em thực sự không thể chịu đựng được.
- Shita…
- Lúc nãy khi nhìn cô tì nữ của mẹ thản nhiên trước việc bỏ rơi Yume, để con bé chơi một mình, còn xem việc đi tìm con bé là một việc làm phiền
phức, em đã giận đến nỗi muốn xé nát cô ta ra làm trăm mảnh. Nếu không
phải vì anh, vì con thì em đã làm việc đó rồi. Nên em xin anh, hãy làm
theo yêu cầu của mẹ đi, đừng đến đám tang nữa. Dự xong tang lễ, 3 chúng
ta sẽ cùng trở về nhà. Được không anh?
- Shita, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ thì
anh không thể gật đầu, khi nhìn thấy tình cảm tha thiết mà em dành cho
mẹ, thấy em xà vào lòng bà, anh mới biết mình thật sự rất ích kỉ, anh
chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình mà không nghĩ rằng em cũng có mẹ,
có anh trai có gia đình. Anh biết em đã cảm thấy đau khổ, dằn vặt như
thế nào khi mẹ không chấp nhận anh và Yume. Vì vậy, anh muốn chúng ta ở
lại đây thêm một thời gian nữa, anh muốn tìm hiểu kĩ về Vampire, cũng
như tìm hiểu kĩ về em và Yume. Nhưng quan trọng hơn, anh muốn những
người ở đây, đặc biệt là mẹ chấp nhận anh và Yume.
-Nhưng điều ấy là không thể được, anh biết mà.
-Sẽ là có thể nếu chúng ta cố gắng. Anh muốn được thấy nụ cười rạng rỡ của em.
-Em sẽ mãi nở nụ cười, miễn là có anh và con bên cạnh.
-Không, là nụ cười trọn vẹn của em cơ. Anh biết em không thể hạnh phúc
nếu mẹ chưa thực sự chấp nhận. Anh vẫn luôn khao khát được thấy lại nụ
cười ấy, nụ cười của 8 năm trước, trên cánh đồng hoa hồng, nơi lần đầu
tiên anh gặp em. Cô gái vampire bỏ tộc…
---------
O____o
-Yume, dậy đi con._ Ba tôi nhẹ nhàng vỗ vào mông tôi một cái.
-Sớm vậy ba?_ Tôi hỏi bằng giọng ngái ngủ.
-Chúng ta phải đi dự đám tang của một người.
-Ai vậy ba?
-Một người quan trọng, với mẹ con và với cả gia đình ta.
Tiếng nói dịu dàng như gió lay động của ba đánh thức tôi khỏi những giấc mơ đẹp. Bên ngoài, trời tối sầm, không khí lạnh lẽo, u tịch, gió hiu
hiu thổi đượm sắc buồn ảm đạm.
- Mặc áo vào đi con, chúng ta chuẩn bị nhanh kẻo muộn.
Trong khi tôi còn đang ngơ ngác, ba đã chìa ra trước mắt tôi một bộ đồ
tang. Ông dịu dàng giúp tôi chuẩn bị mọi thứ, mặc cho mẹ còn đang đứng
tần ngần trước bệ cửa sổ, đôi mắt long lanh của bà đang hướng về một
phía xa xa, nơi không thuộc về thế giới này.
-Đi thôi em._ Ba tôi nhẹ nhàng bước đến gần mẹ tôi, dịu dàng nắm lấy vai bà. Giọng nói bình thản của ông đượm chút buồn man mác.
-Ừm…_ Mẹ tôi khẽ cười gượng rồi theo ba bước ra ngoài. Hôm nay bà không
để xõa tóc mà búi lên cao. Bà vận một bộ đồ đen, khuôn mặt hơi tái, đôi
mày thanh tú thoáng nhíu lại để lộ ra một nét buồn không che giấu.
Tôi theo ba mẹ thong thả bước trên con đường ngập tràn ánh sáng ấm áp
nhưng lại buồn đến ảm đạm. Nơi tổ chức đám tang là tư dinh lớn của gia
tộc. Khắp nơi treo cờ đen trắng. Thảm hoa cúc được trải dài từ ngoài vào trong nơi tưởng niệm. Người đến dự tang đông vô kể, ai ai cũng trưng bộ mặt sầu thảm não nề như thể đây là ngày tận thế của Trái Đất.
Tôi và ba mẹ đến từ sớm và theo chân dòng người vào dự tang. Chúng tôi đã đứng chờ mỏi chân để xếp hàng vào thắp nén hương nhưng lần nào cũng
bị đẩy xuống dưới, trong mắt những vampire này, dường như chúng tôi chỉ
là một thứ vô hình, hoặc nếu có hình thì cũng không đáng để họ lưu tâm.
Cuối cùng sau khi đoàn người vào viếng đã tản đi hết, tôi và ba mẹ là
nh