XtGem Forum catalog
Trường Học Vampire

Trường Học Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327714

Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.

ọng nói nhẹ nhàng pha chút gấp gáp lên. Chỉ chờ có thể, mẹ tôi mở tung cánh cử gỗ trước mặt kéo tôi bước

vào phòng.

Trong căn phòng ấm áp ngập mùi hương hoa lài, một người đàn bà đã

luống tuổi, mái tóc ngả màu trắng đang ngồi trên chiếc ghế ngựa. Khuôn

mặt già nua khẽ ánh lên niềm vui. Tuy đã già nhưng cả người bà vẫn toát

ra vẻ đẹp cao sang, quý phái. Đây chắc hắn là bà ngoại của tôi.

Mẹ tôi đứng lặng người nhìn bà ngoại một lúc lâu rồi mới chạy ào tới, úp mặt vào lòng bà mà nũng nịu:

-Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.

-Con cũng biết nhớ ta sao? Bỏ tộc đi, lấy con người rồi còn sinh con

nữa, con có biết ta đau lòng thế nào không?_ Bà ngoại nhìn mẹ tôi trách

móc, bàn tay nhăn nheo khẽ khàng đưa lên vuốt ve mái tóc đứa con gái hư

đốn.

-Con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn.

-Lathan và vợ nó đều mất cả rồi, sự việc đến quá bất ngờ, ta còn không

dám tin vào mắt mình nữa, hai đứa nó, còn quá trẻ để ra đi. Nếu không

phải vì còn Tooya thì ta đã sớm muốn về trời với ba con rồi._ Bà ngoại

khẽ thở dài nói.

-Tooya? Nó là…

-Nó là con trai của Lanthan, thằng bé thực sự rất ưu tú, tương lai của

nó chắc chắn sẽ rất sáng lạn._ Bà ngoại tôi nói, khuôn mặt ánh lên niềm

tự hào.

- Ừm, mẹ…_ Mẹ tôi chợt ngập ngừng rồi dứt khoát đứng dậy kéo tay tôi đến trước mặt bà ngoại_ Con muốn giới thiệu với mẹ…

Đúng lúc ấy, ba tôi cũng từ ngoài bước vào, ông khẽ cúi đầu cung kính chào bà:

-Con chào mẹ. Yume con chào bà ngoại đi.

-Con chào bà, con là Yume._ Tôi cũng học theo ba lễ phép cúi đầu.

-Đây là…

- Mẹ, đây là chồng và con gái con._ Mẹ tôi nói rồi hồ hởi chỉ vào ba và tôi, đôi mắt hấp háy niềm hi vọng.

Khẽ liếc mắt nhìn hai ba con tôi, khuôn mặt bà ngoại chợt tối sầm lại:

-Đưa chúng đến gặp ta làm gì? Cho chúng bước chân vào tộc là may lắm rồi vậy mà con còn tự hào giới thiệu chúng với ta ư? Con…thật muốn làm ta

tức chết sao?

-Mẹ…

Nụ cười trên mặt mẹ tôi tắt ngúm còn khuôn mặt dịu dàng của ba thì chợt

đanh lại. Tôi ngơ ngác trước những lời nói cay độc của bà ngoại, hết

ngước nhìn ba rồi lại ngước nhìn mẹ, sợ hãi trốn sau lưng họ.

Trong suốt chuyến đi dài, không biết bao nhiêu lần tôi đã tự tưởng

tượng ra lúc mình được gặp bà ngoại, được nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu

cùng nụ cười móm mém của bà. Tưởng tượng ra lúc mình được bà dang rộng

vòng tay đón vào lòng và vuốt ve âu yếm, thủ thỉ những câu truyện cổ

tích. Và đêm đến tôi có thể cùng bà ngồi ngắm trăng, nghe bà hát ru.

Nhưng sao bà trong tưởng tượng và bà lúc này lại khác nhau đến thế? Tôi

không hiểu, là tôi làm sai điều gì hay tôi không ngoan ư?

-Sao vậy? Có phải không làm ra tiền nên mới đến đây định đào mỏ không?_ Bà ngoại khẽ nhướn mày khinh bỉ nhìn ba tôi.

- Không con…_ Khuôn mặt ba tôi trở lên xám xịt. Tuy vậy, ông vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng định giải thích.

-Mẹ thôi đi, mẹ thật quá đáng. Chính con là người đòi về đây chứ không

phải anh ấy. Gia đình con sống rất đầy đủ và hạnh phúc, chẳng có lí nào

chúng con lại muốn đào mỏ cái gia tộc này. Con về chỉ vì nhớ mẹ và muốn

tham dự tang lễ của onisama mà thôi. Đây là gia đình con và con rất tự

hào khi giới thiệu gia đình mình cho mọi người vì vậy con không cho phép mẹ sỉ nhục những người con yêu thương._ Mẹ tôi gay gắt nói, khuôn mặt

bà đỏ bừng lên vì tức giận.

-Con…

-Shita, em không được hỗn với mẹ._ Ba tôi nhẹ nhàng kéo tay mẹ tôi rồi nghiêm khắc nhắc nhở.

-Ai cho anh xen vào câu chuyện của hai mẹ con ta?_ Bà ngoại tức giận gắt lên, nhìn ba tôi bằng đôi mắt đầy ghét bỏ.

-Sao anh ấy lại không được xen vào, anh ấy là chồng con cơ mà. Nếu mẹ cứ như thế này thì con đi đây. Còn không cần ở lại cái gia tộc chỉ biết

đến hư danh này._ Mẹ tôi tức giận hét lên.

-Shita, sao con có thể ăn nói với ta như vậy? vì một thằng đàn ông loài người sao?

-Con sẽ không nói nữa, con đi đây, con không thể chịu đựng được khi nghe thấy người khác sỉ nhục chồng con, con con. Không cần biết họ là ai là

vampire hay là con người chỉ cần biết họ là gia đình của con thế là đủ._ Mẹ tôi nói rồi quay sang ba tôi giục giã_ Mình đi đi anh…

-Khoan đã, em đừng như vậy, anh muốn chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện

với mẹ một cách bình tĩnh đã. Em cứ nóng vội như vậy sẽ làm hỏng mọi

chuyện đấy._ Ba tôi nắm tay mẹ tôi kéo lại, ôn nhu giảng giải rồi ông

lại quay sang tôi nói nhỏ:

-Con ra ngoài chơi để ba mẹ nói chuyện với bà ngoại nhé!

-Vâng ạ!_ Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Ba tôi khẽ mỉm cười hài lòng rồi kéo

tôi đến trước một cô tì nữ, vận áo tang trắng đang đứng trước cửa phòng

của bà ngoại. Ông mỉm cười dịu dàng nói:

-Có thể nhờ cô đưa cháu nó đi chơi được không?

Người tì nữ hơi do dự trước lời đề nghị của ba tôi nhưng bắt gặp cái

gật đầu của bà ngoại chị ta bèn dắt tay tôi quay quả bước đi mà không

nói một lời nào.

Tôi khập khiễng bước theo bước chân của cô tì nữ, đầu vẫn mải ngoảnh

xuống nhìn vào căn phòng có hàng phong đỏ trước hiên. Bên trong vọng ra

tiếng cự cãi của mẹ tôi và bà ngoại cùng giọng nói dịu dàng, ôn nhu của

ba tạo lên những tạp âm thanh khó hiểu.

Khi đã đi khuất khỏi căn phòng của bà ngoại