
ững người cuối cùng bước vào trong nơi tưởng niệm. Lúc này đôi bàn
chân tôi đã trở lên tê cứng.
“Cuối cùng cũng đến lượt rồi” tôi tự nhủ thầm rồi cùng ba mẹ sánh bước
vào trong. Nhưng khi chúng tôi vừa bước chân vào sảnh đường thì chợt có
một tì nữ trẻ lao ra chỉ mặt ba tôi hét lên:
- Ai cho phép loài người vào viếng Lathan sa-ma, hôm qua phu nhân đã nói rồi kia mà, đúng là đồ mặt dày.
Tiếng hét ấy như mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Khuôn mặt
điềm tĩnh của ba chợt trở lên tối sầm. Tôi thấy bờ vai mẹ run run, dường như bà đang rất tức giận, bàn tay co lại thành nắm đấm:
- Cô dám…
- Bình tĩnh đi Shita._ Ba tôi vội vã nắm lấy bàn tay đang co lại của mẹ, ông nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, khuôn mặt điềm tĩnh như thường, chỉ
có đôi mắt nâu là đang tối lại.
Cô tì nữ vẫn thản nhiên cho rằng việc làm của mình là đúng đắn, khuôn
mặt cô ta khẽ hếch lên đầy thách thức. Tôi nhận ra đây chính là cô gái
theo hầu bà ngoại đã bỏ rơi tôi trong khuôn viên của gia tộc ngày hôm
qua.
Trong lúc ba và mẹ còn đang giằng co dữ dội, thì từ trong phòng một giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Amusa, tránh ra mau, ai cho phép cô lên tiếng ở đây, định làm loạn
tang lễ đấy à?_ Trên chiếc đệm nhỏ nằm cạnh nơi đặt di ảnh người đã mất, một cậu nhóc chừng 8, 9 tuổi đang lặng lẽ đốt giấy mã, khuôn mặt lạnh
lùng thoáng nét buồn day dứt. Người đó không ngẩng đầu lên nên tôi không thể nhìn rõ mặt, chỉ biết rằng, anh ta có một sống mũi cao thanh tú,
hàng mi đen nhánh che rợp cả quầng mặt.
Dáng vẻ đau đớn ấy của anh ta, không khỏi khiến người khác nhìn vào phải thốt lên ai oán.
Cô tì nữ tên Amusa vội vã quay đầu lại, sợ hãi nhìn người trong phòng rồi lên tiếng phân bua:
- Xin lỗi cậu chủ, tôi chỉ…
- Biến.
- D...ạ vâng._ Cô tì nữ cúi đầu đầy bất lực rồi quay người bỏ đi trước
khi biến mất ả còn không quên ném cho gia đình tôi một cái nhìn hằn học.
- Thực xin lỗi các người, là gia đình ta không biết dạy tì nữ. Mời vào…_ Người con trai lạnh lẽo lên tiếng.
Ba mẹ tôi không nói gì chỉ cúi đầu đáp lễ rồi kéo tôi vào thắp nén
hương tiễn biệt người đã khuất. Trong di ảnh là một người đàn ông rất
điển trai với đôi mắt thật đẹp nhưng lại thoáng nét buồn man mác, trên
môi nở một nụ cười dịu dàng như đấng cứu thế. Bên cạnh ông là một người
phụ nữ mang vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm. Nụ cười thanh xuân rạng rỡ trên
môi như nụ hồng e ấp trong sương.
Hai người này còn trẻ và trông rất xứng đôi. Nhưng lí do gì khiến họ
ra đi sớm như vậy nhỉ? Tôi thầm thắc mắc trong đầu rồi quay sang nhìn ba mẹ.
Mẹ tôi đang chăm chú nhìn người đàn ông trong di ảnh, khuôn mặt bà trở lên tái nhợt, môi mấp máy nói không lên lời. Trên khuôn mặt thanh tú
ấy, những giọt nước mắt trong suốt đang lặng lẽ tuôn rơi, tí tách, tí
tách.
Dường như mẹ tôi đang rất đau khổ trước sự ra đi của những người này. Ở bên cạnh ba tôi không nói gì, ông chỉ lặng lẽ nắm tay mẹ tôi, khe khẽ
vỗ nhẹ lên vai bà để an ủi.
Trong không gian lắng đọng chỉ có tiếng gió và tiếng thút thít nho nhỏ, tôi chợt nghe thấy tiếng mẹ thì thầm:
- Em về rồi đây Onisama, sao anh không nói gì?
------------------------------------
Sau khi rời khỏi tang lễ, ba tôi ngập ngừng quay sang tôi hỏi:
- Con còn nhớ đường về căn phòng chúng ta ngủ hôm qua không Yume?
- Dĩ nhiên rồi ạ!_ Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Có thật không?_ Ba tôi hỏi lại bằng khuôn mặt không mấy tin tưởng.
- Hừ, ba khinh thường con quá đấy, hướng kia chứ gì?_ Tôi nói rồi chỉ
tay về phía căn phòng có mùi hoa sói. Giọng nói có chút giận dỗi.
- Khà khà, đúng là con gái của ba có khác, thông minh lắm._ Ba tôi xoa đầu tán thưởng, tiện thể tự sướng luôn.
- Nhưng sao ba lại hỏi như vậy? Không phải ba mẹ có việc bận muốn con tự về đấy chứ?_ Tôi ngước mắt lên dò hỏi.
- Đúng chóc, nghe này Yume, Bây giờ ba mẹ phải đi chào hỏi mọi người,
con trở về phòng trước nhé!_ Ba tôi nói rồi âu yếm búng nhẹ vào trán
tôi.
- Vâng ạ!_ Tôi gật đầu như gà mổ thóc, hiếm khi có cơ hội được đi một
mình, không gật đầu mới lạ. Dù sao tôi cũng đã lớn, 6 tuổi rồi đấy.
Đúng lúc ấy mẹ tôi đi rửa mặt về, nghe được cuộc nói chuyện của hai ba con, bà chỉ mỉm cười khẽ nói:
- Mình em đi chào hỏi họ được rồi, anh cứ về với con đi. Để nó một mình em không yên tâm.
- Không sao đâu, em đừng lo. Dù gì con bé cũng là vampire, nó đã vật đổ tay anh rồi đấy._ Ba tôi mỉm cười xoa đầu tôi nói.
- Không phải em không tin nó mà là em không tin tưởng những người trong
gia tộc này, con bé có thể bị làm hại bất cứ lúc nào. Vì vậy, Yume à,
con ngoan ngoãn đứng đây, ba mẹ đi chào hỏi mọi người một chút nhé.
- Vâng.
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng ba mẹ có đôi chút thất vọng. Nhưng sự thất vọng ấy đã nhanh chóng tan biến khi tôi nhìn thấy một dáng người thanh
tú ở đằng xa, khuôn mặt đẹp dịu dàng ẩn khuất sau những cái đầu lố nhố
của đám người đến chia buồn.
- Anh Tooya.
Tôi khe khẽ kêu lên và ngay lập tức nhận ra khuôn mặt ấy. Hình như anh
ấy đang bị vây kín bởi một đám người đến dự đám tang. Khuôn mặt họ trông rất sầu thảm, miệng không ngừng tuôn ra