Old school Easter eggs.
Trường Học Vampire

Trường Học Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327794

Bình chọn: 7.00/10/779 lượt.

zu nhíu mày giục dã.

- A...Vâng, có chuyện đó sao, đây là lần đầu tiên cháu nghe nói mình có một đứa em họ đấy.

- Không biết ư? Lạ thật, thế chắc là cháu vẫn còn nhớ Shita, em gái của ba cháu chứ?_ Demonzu nhíu mày dò xét.

- Tất nhiên là cháu nhớ Shita sama, người ấy cháu đã từng gặp một lần hồi nhỏ._ Tooya thận trọng nói.

- Ta nghe nói, cô ta đã có một đứa con gái dòng lai và nó hiện đang học

tại trường cấp 3 Lanci. Chà ta rất muốn đi gặp nó, chắc là nó đẹp không

kém Shita đâu nhỉ?_ Demonzu nói rồi nhìn thẳng vào mắt Tooya, đôi mắt

trắng xanh của hắn lóe lên những tia sáng đầy hiểm ác.

Tooya hơi giật mình trước ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu của Demonzu,

anh khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi chợt thả lòng người, cười bình thản:

- Nếu cháu không nhầm thì cả hai mẹ con họ đều đã chết mất xác dưới nòng súng của cận vệ nhà Hondo rồi còn đâu.

- Láo xược…RẦM…_ Demonzu quát lên rồi chợt dộng mạnh nắm đấm xuống chiếc bàn bên cạnh khiến nó gãy vụn._ Ngươi còn dám lừa ta nữa ư? Nếu không

phải vì ngươi là người kế thừa duy nhất của tộc Hondo thì ta đã sớm

trừng phạt ngươi rồi. 10 năm trước vì những mưu ma chước quỷ của ngươi

mà ta đã để con bé đó sống sót làm ảnh hưởng đến dòng máu thuần chủng

thiếng liêng._ Demonzu giận dữ nói, trên trán hằn những vết nhăn sâu

hoắm, chiếc mũi khoằm của hắn hơi phập phồng.

- Xem ra không thể dấu ông được nữa rồi, đúng là Yume đang ở trường

Lanci. Nhưng có biết thì cũng vô ích thôi vì ông sẽ không thể động vào

cô ấy được đâu._ Tooya khẽ nhắm mắt bình thản nói.

- Ngươi…sao ngươi dám._ Demonzu tức dận chỉ thẳng tay về phía Tooya.

- 10 năm trước một đứa trẻ 8 tuổi đã quỳ xuống cầu xin ông tha chết cho

một cô bé 6 tuổi nhưng ông không hề lưu tâm đến lời cầu xin ấy, đá văng

thằng bé ra khỏi chân mình và lạnh lùng hạ lệnh giết cô bé. Nhưng 10 năm sau mọi việc đã khác, tôi sẽ không bao giờ còn quỳ xuống cầu xin ông

tha chết cho Yume nữa bởi tôi sẽ dùng chính sức mạnh của mình bảo vệ cô

ấy.

- Bảo vệ? Ngươi đủ khả năng ư?_ Demonzu nhếch môi khinh bỉ.

- Khi thật lòng muốn bảo vệ một ai đó, khả năng sẽ không còn là vấn đề

để lo lắng. Sống mấy nghìn năm rồi mà một đạo lí đớn giản như vậy ông

cũng không hiểu ư?_ Tooya mỉa mai nói rồi không thèm cúi chào, quay đầu

bỏ đi luôn.

- Ngươi…đứng lại. Vì cái gì mà chống đối lại ta? Một con bé vampire dòng lai liệu có xứng để ngươi đánh mất tất cả?_ Demonzu tức giận rít lên ở

đằng sau.

….

- Tình yêu…

- Cái gì?

- Chính là tình yêu đã cho tôi những dũng khí để đối đầu với ông. À…tôi

quên mất, một người cô độc luôn coi bản thân là nhất như ông thì làm sao biết được cái gì gọi là tình yêu. Hình như ông đã sống quá lâu rồi đấy, mau mau trở về với đất trời để con cháu thờ phụng đi._ Tooya nhếch môi

nói rồi bước thẳng, dáng đi vững trãi, đẹp mê hồn.

Demonzu tức đến hộc máu mồm những vẫn không thể làm gì được, chỉ bất

lực hét lên những tiếng tức giận ở đằng sau. Không phải hắn không đánh

bại được Tooya, đối với hắn thằng cháu ngỗ nghịch đó quá lắm cũng chỉ là một đứa nhóc con vắt mũi chưa sạch mà thôi. Nhưng đáng tiếc thay, nó

lại là người thừa kế duy nhất của tộc Hondo, nếu giết nó há chẳng phải

tự tay Demonzu kết thúc sự tồn tại của gia tộc Hondo rồi sao?

Đúng là nan giải, hắn phải làm sao để vừa giết được con bé đó, lại

vừa không làm hại đến Tooya? Demonzu nhíu mày suy nghĩ rồi chợt đứng bật dậy, mắt sáng bừng lên.

Phải rồi, sao hắn lại không nghĩ ra nhỉ? Hắn…sẽ khiến con bé đó hận

Tooya đến tận xương tủy. Nếu biết được sự thật đó chắc chắn trong mắt

con bé, Tooya sẽ chẳng khác gì một ác quỷ. Lúc ấy, nó sẽ không cho Tooya đến gần, huống chi là bảo vệ và lúc ấy hắn có thể dễ dàng triệt hạ con

bé đó.

Demonzu nghĩ một hồi rồi chợt phá lên cười một cách man rợ, đến cả

con quạ xám thân cận luôn đi bên cạnh hắn cũng phải khẽ rùng mình đầy sợ hãi.

------------------------------------------------------



Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

Chập chờn trong giấc mơ mờ ảo, câu hỏi ấy liên tục hiện lên trong đầu

tôi, nơi tôi đang đứng là một trang viên lớn, đầy màu sắc âm u, ráng

chiều đỏ rức thấp thoáng sau ngọn đồi thông. Xung quanh những ngôi nhà

lớn được làm bằng gỗ sồi, thiết kế theo kiến trúc cổ im lìm đến rợn

người.

Trên các hành lang dài hun hút, người người đi lại tấp nập, khuôn mặt

trắng xanh của họ lộ rõ vẻ lạnh lùng, đáng sợ. Tiếng bước chân nhẹ như

gió thoảng.

“Một nơi đáng sợ.”

Tôi thầm khẳng định rồi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng cười vang

lên bên cạnh. Dọc theo hàng hoa hồng thơm ngát, hai đứa trẻ một trai,

một gái đang chơi đuổi bắt, khuôn mặt xinh xắn của chúng lộ rõ niềm vui

thích, nụ cười liên tục xuất hiện trên khóe môi.

Tôi hơi ngẩn ngơ ngắm nhìn chúng nô đùa, khóe môi bất chợt cong lên,

để lộ một nụ cười thỏa mãn. Hai đứa trẻ này hiện lên như một bức tranh

tuyệt đẹp, chúng giống như những vệt nắng hiếm hoi duy nhất còn sót lại

trong bức tranh đầy u tối.

Chúng vẫn tiếp tục nô đùa mà không chú ý đến tôi, dường như trong mắt chúng, sự xuất hiện của tôi là không đáng để lưu tâm.

Hai đứa trẻ