
thẻ, cô đem hóa đơn cho Kỷ Thiên Hàng liếc nhìn. Quầy tiểu thư khẽ mỉm cười:
"Hai vị tình cảm thật tốt, giống thời điểm tôi mua đồ, cho tới bây giờ
đều không đem hóa đơn cho anh nhà tôi nhìn, như vậy về nhà có thể báo
nhiều chút nào hay chút đó."
Kỷ Thiên Hàng đối với quầy tiểu thư
khẽ mỉm cười, thuận tay đem tay khoác lên trên vai Tiểu Huệ, làm ra động tác thân mật: "Ui, vị này nhà tôi thực sự rất đáng yêu, tôi đều hết
cách với cô ấy đấy."
Tiểu Huệ khởi động khuôn mặt tươi cười, mà
tay lại bình tĩnh mò mẫn đến eo của Kỷ Thiên Hàng, nhẹ nhàng vuốt ve,
bỗng chốc tìm đúng vị trí, sau đó dùng lực bấm một cái. Một phát kia
tuyệt đối không nhẹ, Tiểu Huệ có thể bảo đảm.
Làm xong những thứ
này, nét mặt Tiểu Huệ tươi cười như hoa mà nói với tiểu thư kia: "Có
biện pháp gì đâu, chồng tôi, anh ấy tính toán sổ sách rất cẩn thận, nếu
không cho anh ấy nhìn, anh ấy không yên tâm."
Quầy tiểu thư cảm
thán liếc nhìn Kỷ Thiên Hàng, âm thầm cảm thấy mình nhìn lầm: người đàn
ông này nhìn không giống như vắt cổ chày ra nước, thật chẳng lẽ, người
không thể xem bề ngoài?
Trên đường trở về, Kỷ Thiên Hàng vẫn còn
không ngừng xoa vị trí bị đau, anh cắn răng nói: "Đều nói đánh là hôn
mắng là yêu, Tiểu Huệ, em như vậy là yêu tôi sao?"
Tiểu Huệ liếc
anh một cái, đem giấy tờ giao vào trong tay anh, thân thiết nói: "Đúng
vậy, tôi yêu anh, cho nên chừng nào thì anh đem tiền trả lại cho tôi,
bao gồm tiền mua đồ hôm nay, còn có thù lao của tôi."
Kỷ Thiên
Hàng trấn định, suy tư một chút, vô cùng nghiêm chỉnh nói: "Nói như vậy, hai ta thích hợp quây quần, ở chung một chỗ thôi."
Lần này mua đồ, trừ giúp Kỷ Thiên Hàng mua các loại đồ dùng trên giường,
Tiểu Huệ còn mua cho chính mình một tấm thảm luyện múa, trải trên sàn
nhà, trực tiếp có thể làm các loại động tác hình thể. Chủ ý của Tiểu Huệ ở thời điểm mất ngủ là chơi đùa giải trí, chỉ là không ngờ vừa mới về
nhà chưa được bao lâu cũng không có đất dụng võ.
Ngồi khoanh chân ở trên tấm thảm, Tiểu Huệ có chút không có trạng thái ở đây, trong đầu
đều lần lượt quanh quẩn tiếng nói của người khác "Chúng tôi thích hợp ở
chung một chỗ", hiệu quả này giống như một đoạn ghi âm tuần hoàn phát ra hình, nói như thế nào đây, lời này thật ra thì rất ác cảo, hai người ở
chung một chỗ có thể thích hợp sao? Chỉ sợ cũng chỉ giống như Kỷ Thiên
Hàng, đùa bỡn tình cảm cô nương, người đàn ông cặn bã có thể mở miệng
nói thế. Mà Tiểu Huệ rốt cuộc là rối rắm cái gì, cô nghiêm túc nghĩ lại, suy tính các loại nhân tố, đương nhiên cũng bao gồm kết luận rất lừa
bịp, nói thí dụ như mình yêu Kỷ Thiên Hàng, cho nên có phản ứng lớn như
vậy đối với anh.
Tiểu Huệ “phi” một tiếng, bác bỏ ý nghĩ này:
nếu như thực sự yêu người đàn ông thúi này, tám trăm năm trước đã cùng
anh lăn lộn trên giường rồi, còn có thể lưu lạc tới bây giờ à, hiện tại
hai người cứ hễ gặp mặt liền cãi nhau? Nói cho cùng, cô chính là cảm
thấy mình bị Kỷ Thiên Hàng vô cùng nhàm chán sắp xếp vào bẫy, anh đang
trả thù cô tối hôm qua hại anh ngủ dưới đất.
Nghĩ tới đây, Tiểu
Huệ quả quyết đứng dậy, đứng ở thư phòng, a a a,… không đúng, bây giờ là phòng của Kỷ Thiên Hàng. Cô tựa bên cánh cửa, chính nghĩa nói: "Này, Kỷ Thiên Hàng, anh xong chưa, tôi cùng anh nói chuyện mấy câu."
Kỷ
Thiên Hàng đang hăng hái chiến đấu với cái chăn đơn, chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang nụ cười kinh điển: "Được, em có muốn ngồi cùng
không? Cái giường này thật sự rất thoải mái."
Một tay Tiểu Huệ
đẩy cửa ra, khí thế mười phần: "Không cần, tôi thích hai ta chiều cao
đối lập như bây giờ." Sự thật chứng minh, một người đàn ông coi như
trường Phá Thiên, cao như Diêu Minh vậy, cậu ấy ngồi xuống còn thấp hơn
một đoạn so với phái nữ.
Cái góc độ nhìn từ trên cao xuống này,
Tiểu Huệ hắng giọng, nói: "Mặc dù tôi rất không muốn đánh giá gì về tác
phòng sinh hoạt của người đàn ông thúi, nhưng mà tôi lại vẫn muốn nói
một câu, đại ca, ngàn vạn lần muốn tìm mục tiêu chính xác, có cô nương
là anh không chơi nổi, cô nương đây, không kém cạnh, anh có năng lực thì thử khiêu chiến xem."
Kỷ Thiên Hàng vẫn mỉm cười như cũ, giống
như anh rất ít khi không cười, dĩ nhiên lần này anh cười có khí phách,
cảm giác xem thường: "Quá thâm ảo rồi, tôi cũng cần phiên dịch văn hiện
đại."
Tiểu Huệ quơ lấy một quyển sách trong tay hướng đỉnh đầu Kỷ Thiên Hàng ném qua, kết quả anh quay đầu đi, tránh thoát. Đồng thời kêu rên: "Này, Giang tiểu thư, tính cách bạo lực này của em lúc nào thì có
thể thay đổi vậy."
Tiểu Huệ cười giả dối: "Biến, chỉ cần anh là
người đầu gỗ, anh hơi lượn quanh một chỗ ngoặt thì anh lại không hiểu,
không biết anh tốt nghiệp thế nào. Được, cô nương đây đã nói rõ ràng,
trước đó không phải anh nói hai ta thích hợp ở một chỗ sao? CMN, anh quá đáng đánh đòn rồi, có biết lời này ở trong lòng tôi tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng không? Vừa nghĩ tới tôi đã từng là đối tượng bị ý dâm của anh độc hại, cả người tôi liền sợ hãi, tại sao vậy!"
Kỷ Thiên Hàng nghiêng đầu sang chỗ khác cười trộm, sau đó quay mặt lại, chân thành nhìn Tiểu Huệ,