
sủng biết bao nhiêu a! Một Đại Mỹ Nhân xinh đẹp
không tỳ vết như vậy, lại có thể biết coi trọng một người thô lỗ như hắn, Long
Thiên Hành ước gì đem nàng nâng niu thương yêu trong lòng bàn tay.
Tiếng rên rỉ mềm mại ngâm nga từ đôi môi bật ra,
"Thiên Hành. . . . . . Ôi. . . . . ."
Long Thiên Hành theo bản năng đem bàn tay to lớn lòn
vào bên trong vạt áo, ôm lấy một bên ngực sữa đầy đặn, đem điểm hồng môi trên
bầu ngực sữa vừa cứng lại vừa nhạy cảm kia chà xát.
"Ôi. . . . . . Ngô. . . . . ." Ngượng ngùng
ngâm nga đột nhiên chuyển thành dâm đãng rên rỉ.
Dục hỏa của hắn dưới tiếng rên riri cỗ vũ của nàng,
tiến thêm một thước, hé miệng ra ngậm lấy một bên bầu ngực sữa trắng ngần, bừa
bãi đùa giỡn mút vào, đôi tay thô tiến lần xuống dưới.
"Đừng! Thiên Hành, đừng mà. . . . . ." Tiếng
rên rỉ yêu đuối phát ra từ miệng nàng.
Như bị tạt một chậu nước lạnh, hắn trong cơn tình dục
nhất thời tỉnh táo lại, cái mặt đen của hắn đỏ lên
“Đúng , đúng, không thể được, ta thật sự đáng chết,
dám mạo phạm đến nàng."
"Đừng tự trách mình! Ta cũng có lỗi." Cô gái
yêu kiều hổn hển ngã vào trong ngực hắn.
Hơi thở của hắn vẫn dồn dập không yên, "Ta thật
sự hi vọng chúng ta đã thành thân rồi."
"Sẽ nhanh thôi, chờ chuyện cừu gia giải quyết
xong, ta sẽ cầu xin cha thành toàn cho chúng ta, chàng cho ta thêm chút thời
gian sẽ xử lý xong."
Long Thiên Hành trong sự trấn an tràn đầy nhu tình của
nàng, tâm tình cũng ổn định rất nhiều."Được, dù bao lâu nữa ta cũng sẽ chờ
nàng.”
"Tỳ nữ của ta cũng sắp tới, chàng đi nhanh đi! Ta
sẽ liên lạc với chàng sau."
Dưới sự thúc giục tha thiết của người trong lòng ,
Long Thiên Hành chân không dính bụi nhảy lên nóc nhà rời đi.
Nghiêm Phượng Kiều nhanh chóng vuốt lại mái tóc đen có
chút rối loạn, cúi đầu nhìn xuống bầu ngực trái, chỗ đã bị mút đỏ ửng, còn có
những vết lởm chởm bị râu cọ xát vào, nàng phủi đôi môi đỏ mọng thấp giọng
mắng: “Thô kệch chính là thô kệch, không hiểu được thương hương tiếc ngọc.”
Đối phó với tên ngốc Long Thiên Hành này, chỉ cần hơi
vận dụng mị hoặc chút xíu thôi, thì có thể làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời, ả
cũng sẽ không ngu đến mức đem trinh tiết tống táng trong tay hắn, thân thể này
phải để dành lại cho Bát Vương gia làm tiểu thiếp! Long Thiên Hành có là gì
đáng kể chứ?
Muốn chạm vào nàng? Kiếp sau cũng còn không tới phiên.
"Tiểu thư?" Tỳ nữ tiểu Xuân bước vào gọi.
Nàng lạnh lùng hỏi: "Thám thính thế nào rồi?
Triển gia bắt đầu làm tang sự rồi sao?"
"Hồi bẩm tiểu thư, Triển gia quả thực đang làm
tang sự, chẳng qua. . . . . ."
"Chảng qua cái gì?"
Tiểu Xuân ấp a ấp úng nói: "Chảng qua, người chết
là một lão quản sự của Triển gia ."
"Sao có thể như vậy? Ngươi không nghe lầm
chứ?" Nghiêm Phượng Kiều kinh ngạc hỏi.
"Nô tỳ tuyệt đối không nghe lầm."
Nghiêm Phượng Kiều căm giận bất bình giẫm hạ gót sen,
"Chết tiệt, ả nha đầu mập đó sao lại không chết chứ? Coi như lần mày mi
may mắn, lần sau ta tuyệt đối sẽ không thất thủ nữa."
Ả thề với trời.
Trong miệng ăn đậu hũ chưng do Triển Mộ Bạch đặc biệt
làm cho nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc hiếm khi không đặt hết tâm tình vào việc ăn
uống như thế này, nàng thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn trộm người ngồi ở bên
cạnh.
Hắn hôm lại lại tự động tự phát làm thức ăn cho nàng,
hơn nữa cũng không có ở bên cạnh nàng lầm bầm lầu bầu, mắng nàng là heo đầu
thai tới, đây thật là quá thần kỳ.
Cuối cùng, Đông Phương Nhạc Nhạc cũng thật sự nhịn
không được nữa.
Đem nàng lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt ở trên trán của
hắn, "Triển Mộ Bạch, ngươi ngã bệnh phải không?"
"Ta rất tốt." Triển Mộ Bạch đẩy bàn tay nhỏ
bé của nàng ra, hậm hực trả lời.
Khuôn mặt Đông Phương Nhạc Nhạc không hiểu,
"Nhưng. . . . . . Ngươi hôm nay là lạ nha!"
"Lạ chỗ nào?" Đối nàng tốt nàng lại nói hắn
lạ, heo tiểu muội này thật sự không thể cưng chìu được mà.
"Chính là ngươi đột nhiên đối với ta quá tốt,
không giống như bình thường mà." Nàng cúi đầu, từ dưới lông mi liếc trộm
hắn.
Triển Mộ Bạch nổi trận lôi đình, trợn trừng mắt,
"Chẳng lẽ bình thường ta đối với ngươi rất xấu sao? Heo tiểu muội, ngươi
nói rõ cho ta, nói cho thật rõ!"
"Không có, không có á!" Nàng len lén làm ra
một cái mặt quỷ, "Ngươi bình thường đối với ta cũng rất tốt! Nhưng ngươi
hôm nay đối với ta đặc biệt tốt, người ta có chút vừa mừng vừa sợ mà.”
Hắn gác chân lên, hừ một tiếng, "Ngươi cũng nên
vừa mừng vừa sợ đi, ta không phải tùy tùy tiện tiện lấy lòng với nữ nhân, hôm
nay là ngươi may mắn đó!"
"Có thật không? Vậy ta tương đối đặc biệt
sao?" Đông Phương Nhạc Nhạc cười hi hi nói.
"Cũng có thể nói như thế!" Mặc dù trong lòng
hắn đã thừa nhận tình cảm mình đối với heo tiểu muội, nhưng hắn cũng sẽ không
nói ra, nếu không nàng nhất định sẽ bò đến trên đỉnh đầu của hắn giương oai.
Đông Phương Nhạc Nhạc vô cùng mừng rỡ, chạy vội đến ôm
lấy cánh tay của hắn không buông, "Ý của ngươi là nói, ta có thể tiếp tục
bám dính lấy ngươi phải không?"
"Đúng rồi, đúng rồi, " Hắn thầm dễ chịu nói.
Nàng mở đôi mắt to, cười không khép miệng, "Vậy
ta thích