Polaroid
Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321585

Bình chọn: 9.00/10/158 lượt.

ự là cảm ơn thuyền

gia chiếu cố.”

Ta thấy cha lời lẽ không được tốt lắm,

liền cười tươi, tay cầm một ấm nước rót trà ra mời thư sinh: “Đại ca

uống miếng nước đi! Cha ta ngôn từ không được tốt, ngài cảm tạ cũng sẽ

không biết đáp lời. Thuyền nhà ta so với nơi khác lớn hơn một chút, thủy lộ cũng giống nhau mỗi lần đều chở một lúc nhiều khách nên giá cả cũng

tiện nghi hơn.”

Thư sinh tiếp nhận chén trà đưa lên

miệng, thấy nhiệt độ thích hợp không quá nóng, rất vừa miệng liền một

ngum uống hết, mệt mỏi trên người vơi đi, trên mặt hiện ý cười đưa chén

trà trả lại cho ta: “Thuyền gia, con gái của người nhỏ tuổi nhưng lời lẽ lanh lợi hào phóng, sinh ra mi thanh mục tú thật xinh xắn, không giống

một đứa nhỏ tầm thường.”

“A..a.. Để vị tướng công ngài chê cười

rồi, lão hán gần bốn mươi mới sinh được một đứa con gái, chiều chuộng

nàng sinh hư rồi, làm sao hào phóng, chỉ là một nha đầu bình thường

thôi, nhưng đứa nhỏ này đúng là rất nhu thuận nghe lời, lão hán ngày

ngày làm việc, nàng ngay tại một bên rót trà cho khách, nấu nướng làm

lụng cũng coi như chăm chỉ tiết kiệm.” Cha ngoài miệng khiêm tốn nhưng

trong lòng rất đắc ý, xem ông vẻ mặt cùng bộ dáng tươi cười ta cũng

biết. Đối phụ thân tự đắc tự khoa ta cũng không biết nói gì cho phải,

chỉ đành tiếp nhận chén trà thư sinh trả lại, lại ra ngoài khoang thuyền ngắm cảnh, nghe thư sinh cùng cha tán gẫu.

Thư sinh nhìn thấy ta thần tình vui vẻ,

lại thấy cha tự hào vui sướng, trong mắt không coi thường, mỉm cười nói: “Con gái của ngài mới nhỏ như vậy đã nhu thuận hiếu thảo, ngài thật có

phúc, trên đời đứa nhỏ hiểu biết như vậy thật hiếm có.”

“Đa tạ ngài khích lệ. Đứa nhỏ này mới bảy tuổi, là một đứa nhỏ thông minh, đáng tiếc lại là con gái nhà thuyền

nghèo hèn, thật tiếc cho nó..” Cha nói lời này thần sắc có chút ảm đạm,

ta biết cha lại nghĩ tới chuyện cha mẹ đẻ của ta, dù cha đang chiếu cố

ta thực tốt nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất ta.

Ta ngẩng đầu nhìn về hướng cha cười nói:

“Cha, người đừng nói vậy, tự mình khoa trương, làm cho người ta chê

cười, nào có giống như đang khích lệ nữ nhân như vậy. Ta làm con gái

người mới thực có phúc, mỗi ngày cơm no áo ấm, được cha chăm lo, người

khác coi con trai như bảo bối con gái chỉ là cây cỏ, nào có như người

cha nào yêu thương nữ nhân như vậy?”. Cha cùng thư sinh, khách trên

thuyền nghe thấy đều ha ha cười to, thần tình thoải mái.

“Thuyền gia, con gái của ngươi thật là

một đứa nhỏ tốt, mới bảy tuổi đã có thể nói có thể làm như vậy, tương

lai nhất định sẽ gánh vác tốt gia đình, không biết tiểu cô nương xưng hô như thế nào? Lớn thêm vài năm ta sẽ phải đem người mai mối tốt. Cô

nương tốt như vậy nếu gả cho thường gia thì thật là đáng tiếc.” Một đại

nương nhìn ta đánh giá vài lần nói.

Cha còn chưa nói gì, một người khách khác nói: “ Ôi, có mà mặt trời mọc đằng tây, người ngài mai mối …….. như thế nào đòi lấy khuê nữ nhà người ta, đáng tiếc mới bảy tuổi vẫn là một đứa nhỏ thôi, nếu muốn mai mối còn phải đợi thêm tám chín năm nữa đâu, ha

ha……” Người nọ cười nói.

“Nguyên lai vẫn là một đứa nhỏ thôi, vài

năm nữa lớn lên cần phải phiền toái ngài rồi. Ngài không nói lão hán

cũng quên mất, đứa nhỏ này đã bảy tuổi rồi nhưng vẫn còn chưa có cái

tên, bình thường vẫn gọi là nha đầu, nha đầu quen miệng rồi, chậm trễ

chính là muốn tìm tiên sinh giúp đứa nhỏ tìm một cái tên tốt.” Cha nói,

kỳ thực phong kiến nam tôn nữ ti, chỉ có nam hài mới có thể tìm tiên

sinh đặt tên, con gái bình thường đều gọi là nha đầu, khuê nữ nhà giàu

cũng gọi như vậy, hoặc là chính cha mẹ tùy tiện tìm một cái tên, thậm

chí rất nhiều tiểu thư nhà phú quý cũng gọi chỉ đơn giản là Nhất Nương,

Nhị Nương, cha muốn tìm tiên sinh đặt tên cho ta đúng là cũng có chút

vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Thư sinh áo lam nhìn khách trên thuyền im lặng, thấy cha vẻ mặt kiên quyết, liền cười nói: “Tu trăm năm mới được

ngồi cùng thuyền, hôm nay tại hạ lên thuyền của lão nhân gia cũng là

duyên phận, tại hạ là giáo thư tiên sinh của Dương Hiểu trấn bên kia

sông, không bằng để tại hạ đặt cho tiểu cô nương này cái tên đi!”

Người trên thuyền cùng cha đều kinh ngạc

nhìn thư sinh, đối với người dân mà nói, giáo thư tiên sinh của một trấn chính là một đại nhân vật học vấn cực kỳ cao, cha vẻ mặt cảm kích, vội

vàng nói: “Thì ra là giáo thư tiên sinh, lão hán thất lễ, tiên sinh hạ

mình chiếu cố tiểu nữ như vậy, thật sự là tiểu nữ đã tu được phúc phận

mấy kiếp, lão hán không biết cảm tạ người thế nào cho phải.”

“Thuyền gia khách khí quá, tại hạ cũng

không phải là cần ngài cảm ơn, chẳng qua là thật sự thích cô bé nhu

thuận lanh lợi này của ngài, xem cô bé này hai mắt sáng ngời, sóng mắt

trong suốt, thu ba thông tuệ, khuôn mặt thanh lệ tú nhã, như không cốc u lan, đẹp đẽ mà thoát tục, không dính khói bụi nhân gian, một thân áo

vải bình phàm, tuổi tuy nhỏ cũng khó che lấp được khí chất thanh dật đạm nhã, thật sự là ‘Hỗ giang ly dữ tịch chi hề, nhẫn thu lan dĩ vi bội’*, không bằng đặt tên là Chỉ Nhược đi!” Thư sinh nhìn ta trong bộ quần áo vải