
ng ngày càng yếu đi……..
Quỷ vương trên đường trở về tẩm cung, chiếc nhẫn
trên tay bỗng phát ra ánh sáng xanh lơ cường đại.
“Nguyệt nhi gặp nguy hiểm!”
Quỷ vương ngay lập tức dùng phép, trong nháy mắt đã
xuất hện bên người Mộng Nguyệt, ánh sáng của chiếc nhẫn bỗng bừng lên, đem toàn
bộ căn nhà gỗ đào sáng choang như được thắp đèn, Mộng Nguyệt lúc này mới thấy
rõ bốn phía là thiên kỳ bách quái (hàng trăm loài quái
vật kì lạ) cùng oán khí ngất trời, bao vây xung
quanh với tư thế công kích, tùy thời có thể đem nàng xé thành ngàn mảnh, trở
thành thức ăn trong bụng chúng, Huyễn Chi Liên trên tay đã mất đi tác dụng bảo
vệ, chỉ có thể trở về thành một vòng chuông bình thường…..
Chính là quỷ vương đến, không chút do dự phóng ra
chiêu thức ngoan hiểm, liền một mạch vừa mau lại chính xác, diệt sạch ma quỷ tà
khí có thể uy hiếp sinh mạng Mộng Nguyệt vây xung quanh nàng, ma quỷ ảo ảnh vừa
bị móng vuốt quỷ vương chạm vào liền hóa thành tà khí dung nhập vào trong cơ
thể quỷ vương, tiếp đó, trong không gian là một mảnh tĩnh mịch. Mộng Nguyệt
nhìn thấy một mặt biến hóa khác của quỷ vương, móng tay màu lam nhạt trong nháy
mắt vừa nãy biến thành lưỡi đao sắc bén, cũng nhìn thấy quỷ mạo âm ngoan mà
lãnh khốc cùng cực, Mộng Nguyệt lại một lần sợ tới ngây người! Bất quá, nàng
lúc này chợt rất nhanh lao vào trong lồng ngực lạnh như băng của quỷ vương, ôm
chặt òa lên khóc, so với quỷ mạo của hắn, Mộng Nguyệt càng sợ hắn giống như
tình cảnh lần trước, biến mất không còn bóng dáng hơn!
Quỷ vương thu hồi lưỡi đao sắc bén, bàn tay biến trở
lại thành bình thường, dùng cánh tay lạnh như băng ôm thật chặt nàng vào lòng,
lại nhẹ nhàng an ủi, miệng thì thầm niệm thần chú, tạo thành kết giới bảo vệ rất
mạnh, đem Mộng Nguyệt cùng chính mình vây vào bên trong, dùng ma thuật di
chuyển tức thời, trong chớp mắt đưa nàng về tẩm cung. Quỷ vương nghe được tiếng
khóc nức nở của nàng, trong tâm nghẹn ngào mà đau đớn.
Quỷ vương một tay nhẹ nhàng giữ đầu vai gầy nhỏ của
Mộng Nguyệt, bàn tay rảnh rỗi kia cầm lấy một chiếc chén dạ quang tinh mĩ, cũng
dùng móng nơi bàn tay cầm chén rạch một đường trên cổ tay mình, chén dạ quang
tiện tay được đưa tới dưới cổ tay bị rạch, để cho dòng máu theo ngón tay chảy
vào bên trong.
“Không! Chàng đang làm cái gì?!” Mộng Nguyệt kêu lên,
muốn ngăn cản động tác của hắn.
Quỷ vương ôn nhu đưa cái ly tới bên khóe miệng nàng,
“Ta muốn để cho nàng uống nó, không vì cái gì khác cả, chỉ duy vì an toàn của
nàng, uống nó xong, nàng sẽ biến thành một thành viên của quỷ tộc, cũng sẽ có
pháp lực của ta, bất kì nguy hiểm nào cũng sẽ không dám tới gần nàng.”
Mộng Nguyệt chậm rãi đẩy cái ly ra nói: “Ta không muốn
biến thành quỷ, ta vẫn là ta, không muốn thay đổi bất kì điều gì, bởi vì ta tin
tưởng, lấy năng lực của chàng đem bảo vệ ta là đủ rồi.”
“Nhưng sẽ có những lúc ta không thể ở bên nàng vào
thời điểm nguy cấp, tựa như hôm nay……” Quỷ vương trải qua hoảng sợ hôm nay, khó
tránh khỏi bận tâm lo lắng.
“Vậy thì thời thời khắc khắc cũng đừng rời ta đi…..”
Mộng Nguyệt nhìn cổ tay đã không còn chảy máu của quỷ vương nữa, an tâm nằm ở
trong lồng ngực quỷ vương thiếp đi.
Quỷ vương nhìn tiểu mĩ nhân khả ái trong ngực, chậm
rãi đặt đôi môi lạnh lẽo của mình lên……
Chờ sau khi Mộng Nguyệt đã say ngủ, quỷ vương gọi quỷ
Tể tướng vào chính điện.
“Ngươi là người thông minh, hẳn đã đoán được mục đích
ta gọi ngươi tới, không có sự cho phép của ta, tự mình giết loài người ở yêu ma
quỷ giới chúng ta là phạm tội gì?”
Quỷ Tể tướng nghe xong, nhất thời trên người dâng lên
một tầng mồ hôi lạnh, đưa tay xoa xoa đi mồ hôi trên trán, vội vã kính cẩn trả
lời: “Thưa vương thượng, là tử tội.”
“Nếu như đã biết, tại sao còn cố tình giết Nguyệt
nhi?”
Quỷ Tể tướng thấy có hy vọng, lấy lợi thế chính mình
đã hầu hạ quỷ vương nhiều năm, đối với cá tính của quỷ vương rất rõ ràng, gần
vua như gần cọp, nếu như ngay cả tính tình cùng suy nghĩ của chủ tử mình hầu hạ
mà không rõ ràng, khẳng định sẽ mau chóng bị loại bỏ. Quỷ Tể tướng sở dĩ biết
có hy vọng, là bởi vì biết quỷ vương nếu xử tội ai chết sẽ không cho kẻ đó nói
thêm được một câu, lấy khẩu khí khiển trách lúc này, chứng minh mình còn có
đường sống, liền thử kiếm cớ tự cứu mình.
“Mộng Nguyệt cô nương là loài người, là căn nguyên gây
nguy hại cho sinh mạng của vương, thần đối với ngài có bao nhiêu trung thành,
nhiệm vụ của thần chính là thanh trừ hết thảy những gì gây uy hiếp tới ngài,
hết thảy những bất an hậu họa.”
“Ta đối với Nguyệt nhi có phân tính rõ ràng, không cần
ngươi phải ra tay! Nể tình ngươi đối với ta tận tâm phục vụ, trung thành nhiều
năm như vậy, ta không giết ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi một lần
nào nữa, ngươi rời khỏi quỷ bảo tự lập đi!” Lời nói cùng âm điệu lạnh không có
chút nhiệt.
“Vương thượng! Ngài đã nể tình thần trung thành vì
ngài làm việc nhiều năm như vậy, một lòng không thay, khẩn cầu ngài cho thần
một cơ hội, tha thứ cho thần! Thần lần sau cũng không bao giờ dám tái phạm nữa!
Bị bắt rời