
hanh niên đang đối diện với người yêu, cùng người yêu ôm nhau thật chặt, trong
cả thiên địa này chỉ còn mình ta và ngươi…….
Mộng Nguyệt ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Vương, ngươi
không cần đi, ta cái gì cũng không quan tâm, chỉ duy nhất sợ ngươi không có ở
bên cạnh, khiến cho ta cảm thấy vô cùng cô độc, ngươi có cuộc sống cùng thói
quen của ngươi, ta có không thích ứng, ngươi cũng không sai, không cần bất kì
mặt trái tâm tình nào, chỉ cần ngươi nhớ ngươi có ta, ta có ngươi, vậy là đủ
rồi.”
“Ngươi gọi ta là gì? Ngươi nói cái gì?” Quỷ vương có
chút không dám tin tưởng điều vừa nghe là thật.
“Muốn ta lặp lại lần nữa ngươi mới chịu lưu lại sao?
Như vậy ta nguyện ý nói thêm một vạn lần!” Mộng Nguyệt mỉm cười, trong đôi mắt
xinh đẹp dâng đầy nước mắt hạnh phúc.
“Cảm ơn ngươi.” Hai tay quỷ vương nhẹ nhàng khoác lên
bờ vai nho nhỏ của Mộng Nguyệt, trong lòng trần đầy vui sướng cùng càng nhiều
hơn thâm tình, màu sắc xanh lam trong cung điện lần đầu tiên có hơi thở ấm áp.
“Ta có thể gọi ngươi Nguyệt Nhi không?” Quỷ vương cẩn
thận hỏi, Mộng Nguyệt ngượng ngùng gật đầu một cái. Quỷ vương nhìn nàng bộ
dáng thẹn thùng, nhịn không được hôn lên thật sâu đôi môi anh đào kia……..
Mộng Nguyệt bị cảm giác kỳ diệu này làm cho muốn ngất
xỉu, thân thể mảnh mai hơi run rẩy, chính mình giống như rơi vào trong con nước
xoáy tình yêu đứng không vững, muốn bắt lấy một điểm trụ, rất tự nhiên đưa tay
vuốt lên mái tóc dài màu lam mềm mại của quỷ vương. Quỷ vương theo bản năng bất
ngờ đẩy Mộng Nguyệt ra.
“Vương, ngươi làm sao vậy?” Mộng Nguyệt đối với hành
động đột ngột xuất hiện của quỷ vương có chút mờ mịt, cũng có chút hơi đau
lòng.
“Nguyệt nhi, thật xin lỗi, ta không phải là cố ý,
chẳng qua lúc ngươi đụng chạm tới đầu, ta liền tự nhiên phản ứng.” Quỷ vương có
chút bi thương cùng bất đắc dĩ.
“Vương, ngươi có nơi nào không thoải mái sao? Tại sao
lại nói là phản ứng tự nhiên của ngươi? Có chuyện gì quấy nhiễu ngươi, nói ra,
chúng ta cùng nhau chia sẻ.”
“Thật ra cũng không có gì……. Nếu ngươi muốn biết, ta
sẽ nói cho ngươi nghe.” Quỷ vương do dự rất lâu, nhưng chính mình lại càng có ý
muốn không giấu giếm người yêu, thao thao nói ra một bí mật trí mạng:
“Tất cả ma lực của các ma chủ từ bao đời trước đây đều
nằm ở đó, cho dù bản thân có cường đại như thế nào cũng đều không bao giờ thoát
khỏi một ma nguyền trí mạng, ma chủ nếu như yêu loài người, con người kia liền
có thể dùng chính sức mạnh của mình cắt đứt tóc ma chủ, đến lúc đó ma chủ sẽ
mất hết sức lực, trở thành một kẻ trói gà không chặt, con người liền có thể một
đao chém chết ma chủ dễ dàng, có thể vì nhân gian diệt trừ yêu ma, nhưng nếu
như con người kia có ý khác, ăn được trái tim ma chủ vẫn còn thoi thóp đập, như
vậy con ngưòi đó sẽ trở thành ma chủ đời kế tiếp, có cơ thể bất tử cùng pháp
lực vô thượng, nếu là kẻ có dã tâm, dùng pháp lực vô thượng này thống trị tam
giới cũng không phải là điều không thể. Cho nên ma chủ nếu muốn bảo trì tính
mạng mình, nhất định phải vô tình không biết yêu, nếu như thật sự dính phải
lưới tình thì yêu ai cũng có thể, tuyệt chính là không được yêu loài người, còn
nếu chẳng may yêu phải loài người, sẽ vĩnh viên không cho con người đó biết bí
mật cùng tiếp xúc với tóc ma chủ, hoặc là cùng con người kia cùng nhau ba ngày,
để cho con người kia uống xong rượu được làm từ máu của chính ma chủ, khiến con
người đó trở thành một thành viên của quỷ tộc. Bất quá không một ma chủ nào tin
tưởng cùng kết luận chính mình trong vòng ba ngày có thể làm điều đó với người
yêu của mình, bởi tình yêu của quỷ chủ là thật lòng không thể dối, nhưng là…….
Nguyệt nhi, thẳng thắn mà nói, ta cũng đã yêu ngươi không còn thuốc chữa,
không biết từ lúc nào, có lẽ, là ở lần đầu tiên gặp mặt, lúc ngươi khen ta, có
lẽ, là lúc nhìn thấy ngươi trên tử đường ngoài kia……… Ta làm quỷ vương, đã từng
cũng là loài người, chính vì cừu hận làm cho ta trở thành như vậy, bây giờ
ngươi đã biết hết thảy…… bất kể ngươi lựa chọn như thế nào, ta vĩnh viễn không
hối hận……”
Không biết từ lúc nào, trong tay Mộng Nguyệt đã xuất
hiện một chuôi đao tinh xảo, mà quỷ vương thì đã nhắm lại cặp mắt thâm tình
kia, lẳng lặng chờ đợi nàng viết cho mình số mệnh tiếp theo.
Lúc này, chỉ nghe “keng” một tiếng, là thanh âm kim
loại đạp xuống mặt đất, Mộng Nguyệt ném cây đao đi, sau đó hung hăng quạt cho
quỷ vương một bạt tai, liền đó ôm lấy hắn thật chặt, nước mặt không cầm được mà
thi nhau tuôn rơi.
“Ta đánh ngươi! Ngươi làm cho ta xem thật không chịu
nổi, ngươi cho tới bây giờ vẫn không hề tín nhiệm ta, tự cho là… cho là mình ngươi
tương tư đơn phương, ngươi cũng chưa thèm hỏi đến ta, sao liền dám khẳng định
nói ta không thích ngươi, còn làm như ta sẽ đả thương ngươi không bằng, đây là
đang thử dò xét ta sao? Ta không chấp nhận! Thật ra ngươi có biết hay không……
Ta là thực tâm yêu ngươi…….” Mộng Nguyệt đã nức nở tới nói không rõ lời. Quỷ
vương lần nữa dùng đôi bàn tay lạnh như băng ôm lấy người lệ tuôn vào ngực, ở
bên tai nàng nhẹ nhàng nói: