
ần gũi hơn, mà viên thủy
tinh cầu có công dụng kì lạ hiếm có này cũng không thể dùng pháp thuật khôi
phục. Mộng Nguyệt lúc này cũng ngồi xổm người xuống chuẩn bị nhặt lên, không
ngờ ngón tay lại bị mảnh vụn sắc nhọn đâm phải, quỷ vương nhìn thấy máu, thả
những mảnh vụn trong tay, theo bản năng đi tới, chậm rãi đem ngón tay bị thương
của nàng ngậm vào trong miệng, Mộng Nguyệt cực kì kinh ngạc, quỷ vương cũng đột
nhiên dừng lại động tác.
Lúc này thời gian giống như ngưng đọng lại, hai bàn
tay sững lại giữa không trung, bọn họ nhìn nhau không chớp mắt. Quỷ vương cúi
đầu, lấy ra từ trong tay áo một tấm lụa lam, ôn nhu quấn kĩ ngón tay của Mộng
Nguyệt, sau đó không hề quay đầu lại bước ra khỏi tẩm cung, để lại một mình
Mộng Nguyệt ngơ ngác đứng tại đó không nhúc nhích.
Quỷ vương di động trong nháy mắt, thân ảnh bây giờ đã
ở trong căn phòng trên tầng cao nhất thành bảo, quỷ vương đem mình cuộn thành
một đoàn tựa vào một góc tối tăm nhất, hắn hận mình, không ngừng tự trách, tại
sao cứ muốn đối đãi với nàng như vậy, càng hận chính mình đã sống nhiều năm đến
thế, vậy mà phương pháp băng bó căn bản nhất của loài người khi đó lại quên
sạch sành sanh! Mình thật đáng chết! Chẳng lẽ mình thật đã hoàn toàn tiếp nạp
phương thức sinh hoạt của ma quỷ sao? Mĩnh đã từng cũng là loài người a! Thật
là cảm thấy xấu hổ mà bi ai! Mình bị thương có thể tự khỏi bệnh, nhưng là Mộng
Nguyệt không thể. Quỷ vương có chút như đưa đám. Sau này phải đối mặt với Mộng
Nguyệt như thế nào? Mộng Nguyệt sau chuyện này sẽ cảm thấy mình ra sao? Có lẽ,
một kẻ khác loại như mình thủy chung không thể cùng nàng trong một không gian,
mình không xứng, cũng không nên có phần ân tình này…….. (tự
kỉ nặng rồi…..)
Lúc này quỷ vương đem hai tay xâm nhập thật sâu vào
trong lồng ngực màu xanh nhạt, những giọt mồ hôi hột thật nhỏ từ trên sóng mũi
cao trượt xuống, một thân một mình, không có an ủi, không một kẻ cạnh bên, hiện
ra bộ dáng cô đơn cùng cực, đau xót.
Thời gian trong nháy mắt lại cứ thế trôi qua, Mộng
Nguyệt nhìn ngón tay đã sớm lành như ban đầu của mình, trong lòng dâng lên có
chút mất mát, từ ngày đó trở đi, quỷ vương một mực tránh nàng, không chịu xuất
đầu lộ diện, nàng lúc ấy chẳng qua là có chút không quen với phương thức chữa
thương kia, không nghĩ tới mình tự nhiên phản ứng lại đả thương một kẻ có bề
ngoài lạnh lùng, nội tâm lại giống như ngọc lưu ly dễ vỡ, cũng có chút buồn bã
không yên, hắn thế nào ngay cả một cơ hội giải thích cũng không muốn liền bỏ?
Mộng Nguyệt ngồi dưới vòm cửa sổ, những kí ức đã qua
cùng quỷ vương chung một chỗ lần lượt hiện lên, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc
mới quen hắn, không tự chủ sờ sờ lên chiếc chuông bạc nhỏ trên cổ tay, dưới sự
đụng chạm của nàng liền phát ra một chuỗi tiếng vang thanh thúy…..
Mộng Nguyệt đứng dậy định bước ra khỏi gian phòng,
nghĩ có lẽ có thể đụng phải người đang nghĩ tới, bước chân tự dẫn nàng tới
ngoài cửa một căn phòng, nhanh chóng nhận ra bên trong có ánh đèn sáng, nàng
chắc nhẩm đã tìm thấy quỷ vương, đầy cõi lòng mừng rỡ đẩy ra cánh cửa, nhưng
là, bên trong đó không có quỷ vương, ngược lại bất ngờ nhìn thấy thân ảnh một
vị nữ tử, Mộng Nguyệt có chút luống cuống, vào thì thất lễ, lui cũng không
xong.
Nữ tử kia đang thêu một tấm vải lụa hồng, nhìn thấy có
người xa lạ đẩy cửa vào trong, liền thả châm tuyến trong tay xuống, thi lễ chào
hỏi: “Xin chào! Có chuyện gì cần ta giúp sao, cô nương?”
“Thực ngượng ngùng, đã quấy rầy ngươi.” Mộng Nguyệt
trên mặt mang theo áy náy, khẽ khom người chào, mới bước hẳn vào trong.
“Cô nương vì chuyện gì tới đây? Tiếng chuông này thật
là dễ nghe. Nếu như có vấn đề cần giúp, ta sẽ không từ chối.”
“A a… Thật ra thì không có gì, chính là tâm tình có
chút buồn chán, cho nên đi tìm nơi giải sầu mà tùy tiện loăng quăng một chút
thôi, đã quấy rầy cô nương rồi.”
“Ngươi và ta đều là loài người đi?” Chủ nhân căn phòng
nhiệt tâm thăm hỏi.
“Đúng nha. Tiểu nữ họ Ngô, tên Mộng Nguyệt. Còn cô
nương?” Mộng Nguyệt nghe được vị chủ nhân nói vậy, trong lòng có chút mừng rỡ,
thân quen gần gũi nói không nên lời.
“A a, ngươi có thể gọi ta là Hàn Thạch Thị, khuê danh
Mị Nương.”
“Mị Nương ngươi cũng là quỷ vương cứu về sao? Ngươi
không nghĩ rời đây? Ở nơi này không nhớ mong người thân ư?” Mộng Nguyệt có chút
ngạc nhiên.
“Là quỷ vương đã cứu ta, ta ở chỗ này rất tốt, không
muốn rời khỏi nơi này, cả nhà ta sống tại một trấn gần đây, trong một trận ôn
dịch đều lần lượt bỏ ta đi, vì để tránh ôn dịch, ta nhất định phải vượt qua sa
mạc này, lúc ấy hết nước ta vốn tưởng rằng…..” Mị Nương nhớ lại chuyện đã qua,
nước mắt không thể khống chế tuôn rơi xuống.
“Thật xin lỗi, ta thật không nên hỏi, chọc vào nỗi
thương tâm của ngươi.” Mộng Nguyệt có chút hối hận. Mị Nương dùng khăn tay chấm
nước mắt, “Không có gì, nhìn xem, đã để cho ngươi chê cười rồi, thật ra thì nơi
này khác rất nhiều so với cuộc sống lúc trước của những người được quỷ vương
cứu, là hắn cho chúng ta an tĩnh, cùng với một cuộc sống hài hòa yên bình, ở
chỗ nà