
” cô cười tránh né tay hắn, “chỉ còn 18 phút.”
“Cái gì là em một ngụm anh một ngụm?”
Hắn đem vấn đề kia hỏi trở lại, nụ cười giống như một con cáo xinh đẹp đang thèm thuồng con mồi của mình.
Nam Bắc nhìn hắn.
Trình Mục Dương cũng nhìn cô, đưa tay kéo tấm chăn đang che nửa khuôn mặt của cô xuống: “Bị cảm còn che như vậy, không ngột ngạt sao? Nói cho anh biết, em và Thẩm Gia Minh có quan hệ gì?”
Nam Bắc nhịn không được nở nụ cười, nộp vũ khí đầu hàng: “Khoảng mười tuổi em bắt đầu sống tại Thẩm gia, ở đó được sáu năm, chỉ có em và Thẩm Gia Minh là xấp xỉ tuổi nên quan hệ tốt nhất.” Khi cô nói chuyện, tay của Trình Mục Dương bắt đầu không nghiêm túc, từ cánh tay của cô trượt vào bên trong tay áo: “Tiếp tục nói.”
“Anh ấy là bạn trai đầu tiên của em,” cô thở dài, “Đến khi em đi Bỉ thì chia tay. Lúc ấy em cho rằng anh ấy không thích hợp với em, bởi vì khi đó gia tộc của em đang bị loại trừ trong phạm vi lớn.”
Nam Bắc nhớ rõ lúc mình nói chia tay, Thẩm Gia Minh trầm mặc qua điện thoại khoảng bốn, năm phút, cô lại nói với hắn lý do muốn chia tay, Thẩm Gia Minh thậm chí xin cô đừng ngắt điện thoại. Khi đó, trái tim cô rất yếu đuối, đúng là còn trẻ tuỳ ý quyết định, chỉ cảm thấy hắn không thích hợp với cô.
Cậu thiếu niên tên là Thẩm Gia Minh kia hoàn toàn khác với cô.
Năm đó, nếu không phải Thẩm gia từ đại lục rút xuống Đài Loan gặp phải tổ chức ám sát, được cha mẹ của Nam Bắc cứu một lần, cũng sẽ không cùng Nam gia có giao tình như bây giờ. Cũng vì giao tình này, mà đã sảng khoái thu nhận cô khi còn nhỏ.
Nam Bắc biết rất rõ ràng, mặc dù nổi danh hơn vài thập niên, nhưng trong dòng họ Thẩm gia, giữ được chỗ đứng duy nhất đến ngày hôm nay, là không giao thiệp với các gia tộc buôn bán vũ khí cùng thuốc phiện. Điểm mấu chốt là bảo vệ chính mình, vì con cháu đời sau mà mở ra một con đường bằng phẳng.
Cho nên, khi Nam Hoài biến mất một thời gian, cô bàng hoàng không biết xoay sở, cảm thấy mình như đang sống lưu lạc nơi đất khách.
Mà Thẩm Gia Minh cũng không nên cùng ở một chỗ với cô.
Lúc đó, Nam Bắc suy nghĩ như thế.
May mắn, khi gặp lại, Thẩm Gia Minh trong bộ quân phục đeo quân hàm, trở thành một thiếu tá phong lưu phóng khoáng, thời gian sáu năm cùng nhau trưởng thành cũng đủ để hóa giải những tổn thương mà cô đã gây ra cho hắn.
Thật may mắn, Nam Bắc không mất đi người bạn này.
“Tiếp tục nói.”
“Không còn gì để nói,” cô nâng khuôn mặt hắn, hôn nhẹ vào bờ môi, “Lúc đó mới mười tuổi, rất đơn thuần, vừa mới bắt đầu, em thậm chí nghĩ đến hôn môi cũng sẽ mang thai, nên thật sự rất đơn thuần.”
Trình Mục Dương nâng khuôn mặt cô, muốn cô nhìn hắn.
Cô cười né tránh: “Cẩn thận coi chừng em lây cảm cho anh ——”
Đáng tiếc Trình Mục Dương thật sự rất kiên trì, không chút do dự hôn cô, xâm lược dây dưa đầu lưỡi của cô. Nam Bắc không thể dùng mũi hô hấp, hôn lưỡi cũng là một loại tra tấn.
Cuối cùng ngực cũng bắt đầu đau.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, đẩy hắn ra một chút, há to miệng thở dốc, không ngừng ho khan: “Em không thể, không thể, hô hấp.”
Bởi vì kịch liệt ho khan, gương mặt cô rất nóng, trong ánh mắt còn có dấu vết của những giọt nước mắt.
“Anh thật là,” Nam Bắc oán hận cúi đầu, cách lớp áo sơmi cắn bờ vai hắn, “Đồ hẹp hòi, ở Nga, có bao nhiêu phụ nữ đã từng ngủ trong phòng anh hả, về sau em sẽ từ từ thanh toán với anh.”
Trình Mục Dương lắc đầu.
Nam Bắc buông bờ vai hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Trình Mục Dương cười cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Không có, chưa từng có, anh không thích họ.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Cô cười.
“Ở Nga, muốn tìm phụ nữ để ngủ tựa như đi siêu thị mua bánh mì, tùy ý lựa chọn. Văn hóa bọn họ rất khác chúng ta, cho rằng phụ nữ chỉ cần chưa kết hôn, chuyện tình dục hoàn toàn tự do cởi mở. Các cô ấy gien rất tốt, chân dài, tóc mượt, rất mê người.”
Nam Bắc trầm mặc cười, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Nhưng mà anh không thích. Những phụ nữ mà anh đã nói, anh cũng không thích.” Môi Trình Mục Dương dừng trên môi cô, triền miên hôn, thanh âm mang theo ý cười: “Cho nên chưa bao giờ có người khác.”
Tay hắn luồn vào mái tóc đen, nghiêng người áp sát trên cơ thể cô. Nam Bắc hầu như không có gì để tránh né, giường này căn bản là vì một đêm điên loan đảo phượng mà chuẩn bị, to lớn, nhưng rất mềm mại.
“Vui vẻ không?” Hắn hỏi cô, ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo.
Cúc áo bằng gỗ, không giống loại plastic bóng loáng, muốn mở ra phải tốn chút công sức.
“Nghe qua thật là giả, nhưng anh nói lại khiến người ta có phần tin tưởng.” Cô nhẹ giọng cười, không chỉ muốn dùng miệng hô hấp, còn muốn ứng phó với động tác càng ngày càng quá đáng của hắn: “Ô, Trình Mục Dương—–.” Tay hắn thuận lợi luồn vào trong áo sơmi, nắm lấy ngực của cô.
Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve ngực cô, Nam Bắc thở hổn hển, muốn né tránh.
“Anh muốn em.” Âm thanh hắn cọ xát bên tai cô.
Lòng bàn tay mơn trớn vẫn không dừng lại.
“Không được…” Nam Bắc bị hắn làm cho hỗn loạn, thanh âm càng ngày càng thấp: “Anh vừa rồi đồng ý với em…”
Trình Mục Dương nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Anh muốn em, ngay bây giờ, ở chỗ này.”
Tầm mắt Nam Bắc đã không t