Old school Easter eggs.
Trọn Đời Có Duyên

Trọn Đời Có Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323472

Bình chọn: 7.5.00/10/347 lượt.

ữu Hữu coi như là hoàn toàn có huyết thống cách mạng, ông nội ông ngoại đều là lão binh, trước mắt thì ba chúng nó, căn bản không có cơ hội chuyển nghề, đại khái cũng phải cần cả đời ăn cơm bộ đội rồi. Ông cụ trong nhà mặc dù thương đứa bé cũng không phải không có nguyên tắc thương, nên dạy cũng có người cai quản, cũng không có tham dự việc người làm mẹ như cô quản giáo con trai, trong gia đình giáo dục cứ đứa bé như vậy, mười phần □ sẽ không đi lệch ra, coi như đi sai lệch, ước chừng cũng sẽ có người dùng báng súng chỉa vào nó bắt đi trở về chính đạo .

"Ba tuổi nhìn tướng, bay giờ bọn trẻ có cái dạng gì, về sau trưởng thành cũng cơ bản cũng là dạng đó." Tất Tử Thần nằm xuống, vừa dùng lực liền đem vợ mình kéo vào trong lòng, bàn tay không an phận ở trên bụng vợ vẽ vòng, giọng nói mang vẻ tiếc nuối: "Em nói ban đầu Đường Đường và Quả Quả làm sao lại không có tiền đồ như vậy đây? Làm sao lại dài hơn ít đồ đây?"

Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười, tức giận vuốt ve tay của anh: "An cho rằng sinh con gái là tùy tiện sinh à? Em thấy con trai rất tốt, sau này cũng không cần lo lắng sẽ bị nhà người ta bắt cóc."Sinh con gái, vậy mới tốn tâm tư. Muốn nuôi con gái phải giàu có, đây là nguyên tắc tuần hoàn năm đó của ba Diệp, chỉ có như vậy, đem tầm mắt con gái nuôi cao, sau này con gái mới sẽ không bởi vì chỗ tốt một chút sẽ cuf g người ta chạy, đây là ba Diệp giải thích.

Diệp Dĩ Mạt luôn chấp nhận, nếu không phải tầm mắt của cô cao, vẫn thà thiếu vẫn không ẩu, cuối cùng mới có thể gặp được cái người đang giở trò lưu manh với cô đây sao? Cô giáo Diệp đỏ mặt rụt về, người này, tay không thể thấp hơn à! Ai này!

Tất Tử Thần ôm eo vợ mình, thõa mãn than nhẹ. Hông của Tiểu Mạt của không phải loại nhỏ không đầy một nắm tay kia..., ngược lại có chút thịt, mềm mại, cảm xúc cực tốt, lay hai cái, anh liền đem người trong ngực cởi hết trơn, đầu mùa hè Nam Kinh đã sớm mát mẻ, người trong ngực vẫn da thịt thấm lạnh như tuyết như cũ, lúc ôm không nhịn được làm cho người ta càng thêm gần sát một chút, hận không được có thể cùng cô hòa làm một thể.

"Tiểu Mạt, anh rất muốn có con gái. . . . . ." Tất Tử Thần dịu dàng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp phun bên tai của cô, làm cho cô từng hồi tê dại một.

Hậu quả cả đêm túng dục chính là ngày hôm sau cô hoàn toàn là bị tiếng các con đập cửa đánh thức. Người bên cạnh đã sớm không có ở đây, trên tủ đầu giường dán giấy ghi chú tiện lợi màu hồng: "Điểm tâm mua xong rồi, nhớ ăn. Hôm nay hãy dẫn các con đi chụp hình, không nên quên. Còn nữa, nhớ nghĩ tới anh."

Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt lên, vợ chồng, sáng sớm còn buồn nôn ~

Rửa mặt xong, đi tới phòng khách, quả nhiên thấy được cháo trứng muối thịt nạc cô thích nhất cùng dưa muối Trương thị, có thêm dấm gạo, chua chua, vừa nghe cũng làm người ta rất có khẩu vị.

"Tả Tả Hữu Hữu ăn điểm tâm chưa?"

"Ăn rồi ạ~ ăn cùng ba ~ chỉ có mẹ mới có thể ngủ nướng 诶~" hai anh em đồng thời thẹn thùng, bày tỏ mình dậy sớm rất đắc chí. Vừa dùng lực, hai người đồng thời leo lên cái ghế, nâng má nhìn mẹ ăn điểm tâm.

Diệp Dĩ Mạt âm thầm cắn răng, một đầu sỏ gây chuyện thế nhưng mình cô thu thập, để mình cô bị con trai cười nhạo!"Vậy chờ mẹ ăn xong điểm tâm mang Tả Tả Hữu Hữu đi chụp hình nhé~" may mà ra khỏi chung cư đi một con đường thì có một tiệm chụp hình, lần trước lúc đi tiệm sách có thấy.

"Dạ dạ ~" ngoan ngoãn gật đầu, hai anh em đồng loạt cười híp mắt đem túi dưa muối đẩy tới trước mặt mẹ: "Mẹ, ba nói muốn nhìn mẹ t ăn hết oàn bộ ~" nếu không trở về ba sẽ cho bọn họ chạy vong vòng! Mười vòng! Ô ô ô ô. . . . . .

Diệp Dĩ Mạt sờ sờ đầu con trai, gương mặt vui mừng, ba tuổi nhìn tướng, tối thiểu con trai của cô sau này cũng rất hiếu thuận ~ đáng khen ngợi ~

Mang đứa trẻ chụp hình vốn là sự tình phiền phức nhất rồi. Đứa trẻ vốn có lòng hiếu kì rất lớn, vấn đề nhiều còn chưa tính, cố tình còn thích lộn xộn, chỉ là Diệp Dĩ Mạt không có cái phiền não này, từ lúc đi vào tiệm chụp hình đến lúc chụp ảnh xong rửa xong hình, trước sau không quá nửa giờ.

Buổi tối Tất Tử Thần trở về, nhìn hai tấm giống nhau như đúc, làm khó: "Vợ à, cái này làm sao anh đoán được người nào là Tả Tả người nào là Hữu Hữu, không phải làm khó anh sao?" Hai anh em này vốn là không khác nhau nhiều, hôm nay đi chụp hình còn mặc trang phục giống nhau. . . . . .

Ai? Không đúng, buổi sáng rõ ràng anh nhìn bọn trẻ một mặc xanh lá một mặc lam mà, thế nào trong hình tất cả đều mặc áo lam?

"Nhìn ra không đúng chỗ nào?" Diệp Dĩ Mạt bất đắc dĩ lấy tấm hình từ trong tay chồng mình, buông buông tay nói: " Ngày hôm qua còn nói bọn trẻ thích hợp đi làm nghệ thuật, em thấy con cả nhất định sau này rõ ràng là người làm ăn, tinh khôn vô cùng." Tả Tả vừa đi vào tiệm chụp hình thế nhưng nói với thợ chụp ảnh, chỉ chụp một mình nó là được, em trai không cần chụp.

Diệp Dĩ Mạt tự nhiên muốn hỏi tại sao, ai biết tiểu tử này nghiêm trang nói với cô, "Mẹ, dù sao con và em trai đều giống nhau, chụp một người không phải có thể tiết kiệm tiền à?" Diệp Dĩ Mạt và thợ chụp ảnh tất cả đều hóa đá, không chơi như vậy sẽ tiết kiệm tiền cho