Snack's 1967
Trọn Đời Bên Nhau

Trọn Đời Bên Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324935

Bình chọn: 9.00/10/493 lượt.

người mua điểm tâm cũng rất ít, Đồng Ngôn cùng Trầm Diêu đứng ở bên cạnh cửa quán, vừa ăn vừa trú mưa.

“Ngôn Ngôn, ở Bắc Kinh có bánh tráng trứng sao?” Trầm Diêu bỗng nhiên cảm thấy thương cảm.

“Không biết, hẳn là có đi…” Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Tớ đi học xa nhà đã ba năm, mỗi lần có dịp trở về cũng không ở lâu được, cũng không có chú ý đến mấy thứ này.”

Học kỳ này kết thúc thì sẽ đến một năm thực tập.

Cô khẳng định sẽ không ở lại Thượng Hải thực tập, vừa đi như vậy thì ngoại trừ cuối kỳ còn trở về trường… còn lại cũng không có thời gian mà ở bên nhau nữa. “Tớ cảm thấy nên phải cảm ơn cậu.”

Trầm Diêu cắn bánh, hàm hồ nói, “Tớ quyết định thay cậu đi học môn vật lý, ghi chép đầy đủ. Cậu có biết tớ phải hạ quyết tâm thế nào không? Lúc trước tớ cũng chỉ có hơn 60 điểm thôi, tuyệt đối là ác mộng.”

Đồng Ngôn bị câu nói của cô ấy làm cho bật cười.

Thầy cô giáo trong học viện cũng chiếu cố rất nhiều, hơn nữa được sự giúp đỡ của bọn họ, môn luật thương mại cơ bản cũng được xem như trường hợp đặc biệt, để cho cô cơ hội tham dự kì thi cuối kì. Buổi chiều cô trở lại ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, đợi cho đến khi thu dọn xong thì chỉ còn lại cái máy tính của anh. Bởi vì sợ va đập, cô để vào trong balo đem bên người.

Cô ngồi trên ghế, theo thói quen mở mail của mình ra, thế nhưng lại nhận được mail của anh.

Chỉ cách mail trước của Bình Phàm một lúc, hẳn là vào đêm khuya hôm đó anh gửi…

Ngôn Ngôn,

Ngày hôm qua trở về học viện luật, nhìn trường học cũ, anh luôn có một loại cảm giác rất đặc biệt.

Đợi cho sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ dẫn em đến đây xem. Học viện luật nằm ở trung tâm thành phố Philadelphia, phương tiện đi lại cũng rất thuận tiện, cách NewYork và Washington cũng rất gần. Hãy đem nơi này làm trạm dừng đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng ta, em thấy như thế nào?

Anh vẫn ổn, tất cả vẫn rất tốt.

TK

Thật bất ngờ là bên trong mail cũng có một đoạn video.

Đồng Ngôn mở ra xem, không biết là quảng trường gì nhưng anh đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, đứng dưới đàn phùn nước nhìn về toàn kiến trúc Gothic cách đó không xa. Ống kính rung rất mạnh, khẳng định là Bình Phàm vì nói chuyện cùng anh mà chạy tới trước mặt anh.

Anh nhìn thẳng vào ống kinh, mới hiểu được là Bình Phàm muốn chụp ảnh của mình, có chút kinh ngạc.

Sau đó chậm rãi cười rộ lên.

“TK, nhanh, nhanh nói với bà xã của em mấy câu đi.” Lời nói xen lẫn vào trong đoạn video.

Bởi vì đứng gần vòi phun nước nên trong video cũng có pha lẫn tiếng nước chảy.

Trong video thấy mái tóc của anh đã dài thêm một chút, gương mặt mang theo ý cười, đứng dưới cột nước, ánh nắng phản chiếu vào hết sức chói mắt, tất cả đều say lòng người đến như vậy. Bởi vì Bình Phàm yêu cầu, anh còn thật sự suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó rất nhanh đưa hay tay lên cao, ở trên đầu vẽ ra một hình.

Hình được vẽ ra, Bình Phàm không ngừng hô oh my good, không nghĩ rằng Cố Bình Sinh sẽ làm ra loại chuyện này, hâm mộ đến mức phát điên lên rồi…

Nhìn trong đoạn video này anh rất vui vẻ, rất khỏe mạnh và cũng rất điển trai.

Có lẽ đây là vào khoảng một tháng trước, có lẽ là 10 ngày trước, cô không thể đoán được nhưng khẳng định chắc chắn không phải ngày hôm qua. Cô xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng quyết định tắt máy, cất vào trong ba lô.

Ngày trở lại Bắc Kinh, giống như đi đánh giặc vậy, nhanh chóng hoàn tất mọi việc.

Đầu tiên là phải nói lý để hoàn toàn thuyết phục bà nội nhận phẫu thuật rồi trị liệu. Sau đó lại rao bán không ngừng căn phòng để lấy tiền, giống như năng lực sinh tồn của cô đã dùng hết trong một tháng này rồi vậy, ở trong trường học khó có thể học được nhiều thứ như vậy. May mắn hơn là có học trò của bà giúp đỡ, đối với việc trị liệu ở bệnh viện cũng không khiến cô phải luống cuống chân tay.

Bởi vì chuyển nhà rất phiền toái nên liền thuê căn phòng ở ngay gần đó, những thứ đồ vụn vặn gì đó đều tự mình cô chuyển sang, còn những đồ lớn thì mới thuê tới công ty chuyển nhà, tìm đến hai người bạn thời trung học cùng giúp đỡ mình. Đợi cho đến buổi chiều sau khi chuyển xong, phòng ở còn không có dọn dẹp xong, mà đã phải bỏ đó chạy tới bệnh viện.

Thời điểm đến dãy phòng bệnh, cô thấy rất nhiều người nhà bệnh nhân đều ở đó.

Mọi người đều chụm ba chụm bảy tám chuyện.

Nơi này đều là những bệnh nhân mắc bệnh ung thư, đủ loại ung thư, đủ loại triệu chứng, mọi người đều trao đổi kinh nghiệm với nhau. Cô ngoại trừ về nhà tắm rửa thay quần áo, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, cho nên cùng những người này cũng coi như rất quen thuộc, có đôi khi người ta cũng hỏi cha mẹ cô đâu sao không thấy tới, cô cũng chỉ có thể nói cho qua loa chuyện.

Sau này dần dần cũng không có người nào hỏi nữa.

Từ sau khi dọn đến căn nhà thuê, cô vẫn tranh thủ khi đi ra ngoài mua cơm, lên mạng ở quán nét gần đó.

Trầm Diêu mỗi lần đều gửi bài ghi chép qua mail cho cô, rồi nhân tiện trêu chọc hai ba câu, nói cái gì mà mình đi học cho chính mình còn thực sự không có chăm chỉ như vậy. Cố Bình Sinh vẫn như trước, hai ba ngày lại gửi cho cô một cái mail nhưng chưa