
g chỉ còn có mấy người.
Cô tựa người vào bên cạnh máy bán nước tự động, gọi điện thoại đường dài về nhà, ầm thầm chờ đợi tiếng tút tít dài đằng đẵng đi qua, giọng nói quen thuộc từ đầu kia điện thoại truyền tới, “Xin chào, xin hỏi là ai đấy?” Cô nắm chặt điện thoại, gọi một tiếng bà nội.
Toàn bộ cuộc gọi chỉ kéo dài khoảng ba bốn phút, cô chỉ thuận miệng nói kỳ thi giữa kỳ của mình vừa chấm dứt, vừa vặn có thể thừa dịp ngày 1/5 sắp tới mà về nhà thăm bà. Bà nội khó nén được vui vẻ, nhưng vẫn khuyên cô không cần phải lãng phí tiền xe cộ, Đồng Ngôn nghe không ra ý tức khác thường trong lời nói của bà nội, chỉ đơn giản thở dài một hơi, hàm hồ nói chính mình nhận được tiền học bổng, vừa vặn có thể bỏ vào tiền xe về nhà.
Có lẽ tin tức này rất đột nhiên, đến khi trở về phòng ngủ cô cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trước kia mẹ Lục Bắc cũng bị ung thứ vú, cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, cũng có hiểu được một chút ít.
Đầu tiên là tiền, mặc kệ là thuốc đông y hay trị liệu bằng hóa chất, trước tiên cô cũng cần phải có tiền.
Toàn bộ quá trình như một cái túi không đáy, mấy chục vạn tiền thuốc, đó chỉ mới dùng được ở vài tuần đầu tiên.
Sau đó phải có người chăm sóc cho người bệnh trong suốt quá trình tiến hành điều trị và hồi phục.
Cô ngồi ở trên ghế, nhìn tất cả mọi thứ, ánh mắt không hề có tiêu cự mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.
Vô số tab được mở ra, đủ loại tin tức, có bệnh viện nào chuyên chữa bệnh này ở Bắc Kinh, có các loại tin tức cần biết về căn bệnh ung thứ vú này, thậm chí còn có rất nhiều nhật ký của những con người đã chống lại căn bệnh này như thế nào.
Trầm Diêu đã gọi xong cuộc điện thoại đường dài đầy ngọt ngào với bạn trai, khi vừa thấy bộ dạng của cô thì có chút không hiểu, “Đồng Ngôn vô kỵ, cậu làm sao vậy?” Cô nhìn Trầm Diêu, “Tớ muốn tạm thời nghỉ học, hoặc là bỏ qua thành tích giữa chừng của học kỳ này.”
Trong nháy mắt biểu tình của Trầm Diêu cứng lại, “Ngôn Ngôn, cậu thật sự…?”
Cô nói không rõ bối cảnh của tình huống phức tạp này, chỉ có thể hàm hồ ừ một tiếng.
Nhưng là sau đó không biết vì sao mà tâm lý chuẩn bị sẵn sàng ban đầu lại không dùng được, cô muốn giải thích rõ ràng cho bản thân, cảm thấy sợ hãi hơn là chẳng may một lúc nào đó nói ra ý nghĩ sắp xếp mọi thứ trong đầu mình…Cô cùi đầu, cái trán tựa trên bàn học, “Nhà của tớ xảy ra chuyện nghiệm trọng rồi, tớ phải trở về, học kỳ này chỉ có luật thương mại và vật lý… Cậu cảm thấy tớ nên trực tiếp xin nghỉ học tạm thời hay là nên làm thế nào?”
“Cậu đừng làm tớ sợ.” Trầm Diêu kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh cô, “Có cần tớ giúp gì không? Nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ còn nửa học kỳ nữa là xong năm học này rồi, có chuyện gì mà cần cậu phải trở về Bắc Kinh trong thời gian dài như vậy? Cha mẹ cậu không thể giải quyết được sao?”
Cô ừ một tiếng.
Từ khi cô bắt đầu học trung học cho đến nay thì chỉ biết một mình cô đã phải đối mặt càng ngày càng nhiều vấn đề.
Nhưng… giống như những việc này đến rất thường xuyên.
Không có dự đoán trước được gì, tầm mắt của cô cũng đã trở nên mờ nhạt, nước mắt đã bắt đầu không ngừng rơi xuống. Ban đầu Trầm Diêu còn không có phát hiện ra, đợi cho đến khi hỏi câu hỏi thứ hai thì mới phát hiện ra trên đùi Đồng Ngôn đều đã ẩm ướt rồi. Đợi cho đến khi cô ấy kéo được Đồng Ngôn tới trước mặt mình nhìn một chút thì khuôn mặt của Đồng Ngôn đã đầy nước, nước mắt cũng rớt xuống không ngừng được, nhưng không có chút tiếng khóc nức nở nào.
Nhìn thấy cô như vậy, Trầm Diêu mới thật sự sợ hãi.
Lắp bắp khuyên cô cả nửa ngày cũng không ngừng được, chỉ có thể liên tục đưa khăn tay cho cô, “Ngôn Ngôn, cậu không đủ rồi thì nói cho tớ biết rút cuộc là làm sao vậy? Chúng ta cùng nhau bàn bạc…”
Cô liên tục lấy giấy ăn lau nước mắt, đôi mắt cũng đã bắt đầu sưng lên, cảm xúc cũng đã bình tĩnh trở lại, “Cậu cảm thấy tớ tạm thời nghỉ học có được không?” Trầm Diêu lần này không dám nói giỡn nữa, thực sự còn nghĩ nghĩ, “Tạm thời nghỉ học không phải là không được, nhưng mà tớ cảm thấy không đáng giá. Cậu không giống tớ, học kỳ này tớ có sáu môn, cậu chỉ có hai môn. Nói trắng ra thì môn học của tớ có rất nhiều người không nhất thiết phải đi học, nhưng cuộc thì cuối cùng thì bắt buộc… tạm thời nghỉ học là rất nghiêm trọng. Nếu cậu thực sự phải về nhà nửa học kỳ còn không bằng cậu cùng bàn bạc thương lượng với hai giảng viên kia xem thế nào, có thể lới lỏng trong quá trình học này, đến cuối kỳ cậu nhớ về trường dự kỳ thi là được rồi.”
Ý kiến của Trầm Diêu rất đúng với trọng tâm.
Cô cúi đầu nghĩ một chút, có lẽ đây thật sự là một biện pháp.
Cô không nói gì nữa, Trầm Diêu cũng nhỏ giọng an ủi một lát, không lần mò ra được điều muốn biết nên cũng không dám nhiều lời.
Cho đến khi Đồng Ngôn mở mail của mình lên, khôn ngoan chuyển dời tầm mắt, đứng lên rồi nói, “Có chuyện gì tớ có thể giúp thì nhất định phải nói cho tớt biết. Nếu cậu sợ nói chuyện cùng hai giáo viên thì tớ đi cùng vơi cậu.”
Cô ừ một tiếng, đưa tay ôm lấy thắt lưng Trầm Diêu, dùng mặt cọ vào quần áo của cô ấy, “Yên tâm, tớ nhất định sẽ không khách khí