
ứng dậy đi vào phòng ngủ, cô nghe rõ
sau lưng vang lên âm thanh lãnh đạm của Bạch Dĩ Hạo: “Bộ đồ này không
hợp với em, mau đi đổi bộ khác đi!”
Bạch Dĩ Mạt xoay người lại nhìn
Bạch Dĩ Hạo đứng ở phòng khách nghiên cứ mấy món trang sức cô bày biện
trên kệ, rồi sau đó không hiểu mô tê gì quay về phòng ngủ thay quần áo… Từ nhỏ Bạch Dĩ Mạt chỉ biết, khi gia đình cô vẫn đoàn tụ thì cả bố mẹ và cả cô đều ấm áp cười nói, chỉ có người anh trai đột biến gen này của cô là lạnh như băng…
Nhưng không chỉ có tính cách bị đột biến, mà đến
diện mạo cũng như vậy, bố mẹ của Bạch Dĩ Mạt có thể nói là trai tài gái
sắc, còn Bạch Dĩ Mạt cũng được xem như là một mỹ nữ, nhưng tới lượt Bạch Dĩ Hạo ở trước mặt họ thì căn bản không đáng để nhắc đến. Tướng mạo của Bạch Dĩ Hạo như một vị hoàng tử bước ra từ trong tranh, có cảm giác
không thật, lại thêm tính cách của anh đối với ai cũng lạnh lùng thì
chính là điển hình của mấy mỹ nam núi băng trong tiểu thuyết.
Lại
còn sau khi Bạch Dĩ Mạt năm tuổi thì mẹ hi sinh vì nhiệm vụ, Bạch Dĩ Hạo được ông ngoại bà ngoại đón đi, tuy Bạch Dĩ Mạt với Bạch Dĩ Hạo đã lâu
không sống với nhau, nhưng sự sợ hãi trong lòng đối với anh là bẩm sinh.
Hai anh em đi dọc theo ven bờ sông, cũng chỉ mới hôm một năm mà ở đây đã
sớm giăng đèn kết hoa, hàng cây hai bên đường cũng điểm màu thêm trang
trí, năm mới càng lúc càng đượm mùi đậm.
Bạch Dĩ Mạt cúi đầu đá mấy
còn đá trên mặt đất, đi theo Bạch Dĩ Hạo phía trước, không ai nói một
câu, không khí im lặng này càng khiến cô hoảng sợ.
Cô nhìn lên Bạch Dĩ Hạo, rồi lại cúi đầu tiếp tục đi, giống như đứa bé làm sai chuyện đang chờ bố mẹ nó trách phạt.
Cô chỉ lo đi lên phía trước, không để ý đến Bạch Dĩ Hạo đã dừng lại, thế
là kết quả không nghĩ cũng biết, cô đâm sầm vào lưng rộng Bạch Dĩ Hạo.
Bạch Dĩ Hạo từ trên cao nhìn xuống Bạch Dĩ Mạt, đôi mắt đen như mực dường
như có thể nhìn thấu Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt cười ha ha, chủ động kéo
lấy tay Bạch Dĩ Mạt, sóng vai đi cùng anh.
Hoàng hôn đêm đông, một
đôi nam nữ tướng mạo siêu phàm đi dọc theo bờ sông tản bộ, thật đúng là
thu hút không ít ánh mắt của mọi người, nhưng mọi người đã tưởng lầm họ
là tình nhân rồi, thực ra chỉ là anh em mà thôi.
“Anh hai, anh đến
lúc nào thế, sao không gọi điện cho em!” Bạch Dĩ Mạt thấy biểu tình trên mặt Bạch Dĩ Hạo có vẻ hòa hoãn nên mới dám hỏi ra vấn đề cô luôn đè
nặng ở lòng ngực.
Ánh mắt Bạch Dĩ Hạo nhìn thẳng về trước, miệng nói: “Hay là em muốn hỏi anh vì sao lại đúng dịp này mà tới, rồi gặp được
Hướng Nhu ở nhà em!”
Bạch Dĩ Mạt cắn môi, con mắt của anh luôn có thể nói trúng tim đen, nói chuyện với cô sẽ càng không quanh co.
“Không phải thế, anh đột nhiên tới, ngộ nhỡ em không có nhà thì làm sao!”
Bạch Dĩ Hạo dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt, sau đó tiếp tục đi tới, vừa đi vừa nói: “Em đã qua lại với cậu ta rồi?”
Bạch Dĩ Mạt không lên tiếng, nhưng lại gật nhẹ đầu thừa nhận.
Bạch Dĩ Mạt không hề bỏ qua chút nhất cử nhất động nào của cô, ngay lúc cô
hết sức thừa nhận thì ngữ khí của anh bỗng dưng lạnh đi vài phần, như
nhiễm lấy cái rét lạnh mùa đông: “Em biết anh luôn không mong hai đứa
qua lại với nhau.”
“Em cũng muốn biết vì sao?” Bạch Dĩ Mạt dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Dĩ Hạo.
Bạch Dĩ Hạo xoay người đối mặt với Bạch Dĩ Mạt: “Tuy anh không thường xuyên ở cạnh em với bố, nhưng cũng đủ để anh hiểu cậu ta, với anh mà nói, anh
cảm thấy cậu ta không phải là người có thể đem lại hạnh phúc cho em, cậu ta cũng không đủ chín chắn, thái độ ngả ngớn, quần áo lượt là rồi lại
xàm ngôn, quan trọng nhất là năm năm trước cậu ta dám không quan tâm em, để em một mình gánh vác tất cả, em vẫn còn vì cậu ta mà giấu diếm bọn
anh sao, một người không đảm đương như thế làm sao xứng cưới em gái
anh.”
Bạch Dĩ Mạt tức thì chau mày: “Anh ấy là người em chọn, là
người từ nhỏ em đã chọn, được hay không em biết rõ, huống hồ chuyện năm
năm trước anh ấy không hề biết chuyện đã xảy ra, anh nói em giấu các
anh, cũng không giống em giấu anh ấy, chuyện này muốn trách thì trách
em, là một mình em đã giấu mọi người.”
“Mặc kệ dự tính ban đầu của em là gì, cái này anh không muốn biết, càng không muốn nghiên cứu thảo
luận với em. Nhưng mà, Bạch Dĩ Mạt, em phải biết rõ, anh là anh em, bố
không thể quản em, nhưng anh thì có thể. Cho nên, anh nói lại lần nữa,
Hướng Nhu không hợp với em, anh không đồng ý.”
Bỗng dưng Bạch Dĩ Mạt
buông tay Bạch Dĩ Hạo ra, quát lên với anh: “Anh quản em anh dựa vào cái gì mà quản em, sau khi mẹ đi, anh đã bị ông bà ngoại đưa đi, nhiều năm
như vậy người làm bạn với em không phải là bố, không phải là anh, mà
chính là Hướng Nhu. Không có anh ấy em nghĩ em cũng sẽ không được vui vẻ hạnh phúc như thế này, không có anh ấy, có lẽ em cũng một bộ lạnh lùng
như anh thôi.”
Nơi đáy mắt của Bạch Dĩ Hạo ngoại trừ nét lạnh lùng
thì còn thêm những điều bất ngờ, em gái anh đã bao giờ to tiếng với anh, bây giờ lại vì tên Hướng Nhu kia mà tức giận quát anh.
Khóe miệng
anh nhếch lên tia cười lạnh: “Cho nên, cậu ta có thể là bạn của em, chỉ