
ảm giác trước mặt mình có hơi nóng, lại còn có mùi thơm của sữa, cô mở to mắt, đập vào mắt là không mặt dịu dàng
của Vương Tường Vũ.
“Uống chút sữa nóng cho tỉnh rượu đi.” Nói xong đưa cốc sữa cho Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt đón lấy cốc sữa, hai tay cầm lấy, nói lời cảm ơn với người đang ngồi vào chỗ bên cạnh.
Vương Tường Vũ thoáng chau mày, nhưng trong nháy mắt lại giãn ra: “Từ lúc nào đã trở nên khách khí vậy rồi, trước đây chưa bao giờ em nói cám ơn
anh.”
“Đó là trước kia, bây giờ không giống thế nữa!”
“Em, vẫn khỏe chứ?”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, hớp một ngụm sữa: “Ừm, không lo cái ăn cái mặc, cũng không tệ lắm.”
“Bạch Dĩ Mạt.” Vương Tường Vũ thản nhiên gọi tên cô, nhưng lại không nói tiếp.
“Ừ?” Bạch Dĩ Mạt quay đầu nhìn anh.
“Nếu… lúc trước chúng ta không chia tay, thì bây giờ sẽ thế nào?”
Bạch Dĩ Mạt quay đầu lại, nhìn những bông tuyết chầm chậm rơi xuống, cười
nói: “Không biết, có thể là sống với nhau, cũng có thể sẽ chia tay.”
“Chúng ta… bắt đầu lại có được không?” Trên mặt Vương Tường Vũ tràn đầy sụ nghiêm túc nhưng vẫn thấp thỏm liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt.
Chiếc cốc trong tay Bạch Dĩ Mạt khẽ run lên, cô thở dài một hơi, rồi lại nhìn thẳng vào Vương Tường Vũ: “Vương Tường Vũ, cứ níu giữ một người không
yêu anh, có đáng không?”
“Cũng lời như vậy, anh hỏi em, yêu một người sẽ không bao giờ yêu em, có đáng không?” Vương Tường Vũ nhắm mắt, di
chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
“Cho nên chúng ta đều là những kẻ ngốc, biết rõ đối phương không yêu mình nhưng vẫn đưa đầu vào rọ.”
Bạch Dĩ Mạt đặt cốc sữa xuống, lưng dựa vào ghế cười chua xót, nếu không thể ở bên nhau đùm bọc nhau, thế thì cá cứ quay về bờ mà quên nhau đi2! Nếu cũng không làm được con cá ấy, vậy thì cứ giả bộ ngốc nghếch suốt đời
đi!
2Đây là ý thứ 36 trong tư tưởng đạo gia đươc trích trong câu
“Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt,
bất nhược tương vong vu giang hồ.” Dịch nghĩa “Khi suối cạn, cá chen
chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở
sông hồ mà quên nhau” Cho dù đã uống hết cốc sữa thì Bạch Dĩ Mạt vẫn không thắng nổi cơn say
đáng sợ của thứ rượu hỗn hợp kia, vì thế trong lúc mơ màng đã thiếp đi…
Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm trên chiếc giường lớn rất thoải
mái, thiết kế trong phòng cho dù nhìn thế nào cũng không giống với phòng cô, chính xác mà nói đây là một căn phòng xa hoa không cùng đẳng cấp
với cái phòng bình thường của cô.
Cô xoa nhẹ cái đầu đau nhức của
mình, sau đó ngồi dậy, vừa ngồi dậy mới thất kinh, trên người cô chính
là áo tắm của khách sạn! Kéo áo ra nhìn vào bên trong, thôi xong, hoàn
toàn mới.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cô không hề mang theo quần áo đến đây, nếu như nói cô uống rượu rồi chạy đi mua một bộ đồ lót, sau đó còn có thể cởi quần áo ra thay áo ngủ, rồi trèo lên một chiếc giường trong
căn phòng xa hoa này ngủ tới sáng.
Nhưng cô cảm thấy như là đầm rồng hang hổ, hoàn toàn vô nghĩ, cực kỳ hoang đường…
Như vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng là tối qua cô đã ở cùng với Vương
Tường Vũ, với cơn đau nhức toàn thân và cái đầu như muốn bùng nổ đã đủ
để nói cho cô biết một sự thật tàn khốc: Bạch Dĩ Mạt, không phải mày lại uống rượu làm bậy đấy chứ!
Gặp phải chuyện không thể giải thích, từ
trước đến nay cô chỉ có một cách – chạy trốn, kết quả là, cô lại một lần nữa lập mưu đào tẩu.
Cô rón rén cầm lấy bộ đồ lộn xộn bước về phía
cửa, vừa mới chuẩn bị mở kia thì cánh cửa đã bật mở từ bên ngoài, xuất
hiện trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc đến mức làm cô muốn hộc máu,
trong đôi mắt đào hoa đang nhìn cô đang phát ra từng luồng ma lực, cũng
mặc áo tắm, nhưng lại rộng hơn để lộ ra cơ ngực cường tráng.
Âm thanh trầm trầm quyến rũ tuyệt đối là rõ ràng khiêu khích từ trên đỉnh đầu
vang lên: “Bạch Dĩ Mạt, không phải là cậu lại muốn chạy trốn đấy chứ?”
Hướng Nhu,tại sao lại là Hướng Nhu, ông trời ơi ông trời, ông chớ nói cho tôi biết, là tôi lại ngủ với hắn ta đấy chứ?
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tươi cười trước mặt, tự
nhủ với lòng phải bình tĩnh bình tĩnh, nhiều nhất cũng chỉ là 419 mà
thôi, mày đã trưởng thành rồi, cái này thì có là gì!
Nhưng mà mẹ nó, cô không tự thuyết phục được mình!
“Làm sao cậu tìm được tôi? Sao cậu lại đến đây?” Bạch Dĩ Mạt ngập ngừng hỏi, vẻ hung hăng càn quấy tự mãn bình thường đã sớm đi gặp quỷ rồi.
Hướng Nhu bước đến gần Bạch Dĩ Mạt, từng mùi hương đặc biệt quen thuộc của
hắn cứ vờn quanh cô,cứ như vậy Bạch Dĩ Mạt bị hắn từng bước ép đến gần
cửa sổ, cuối cùng không thể trốn được nữa, sau lưng là tấm thủy tinh
lớn, còn trước mặt là một người đàn ông cao to.
“Bạch Dĩ Mạt, cậu thật đúng là mau quên! Có cần tớ phải nhắc nhở cậu, cậu đã làm chuyện tốt gì với tớ không?”
Quả nhiên…
Bạch Dĩ Mạt lấy hết dũng khí, đứng thẳng người, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào Hướng Nhu: “Thứ nhất, tôi không biết sao cậu lại chạy đến
đây, làm sao tôi lại ở đây? Thứ hai, rõ ràng là tôi đang ở cùng với học
trưởng, học trưởng của tôi đâu? Thứ ba, tối qua tôi say nát bét, tôi thì là