
ch của cô rất bình thường, cô cũng biết trong này
còn có cả thạc sĩ cùng cạnh tranh trên đấu trường với cô, thật cảm
thấy cô không có gì đáng để cạnh tranh cả.”
Cố Hạ cho rằng người
phỏng vấn mình đang cố làm khó nên khẽ cười nói: “Tuy bằng cấp của
tôi cũng không phải quá cao, nhưng lúc còn đi học tôi đã tham dự nhiều
hoạt động thực tế, từ đó cũng rút ra không ít kinh nghiệm, cũng học
được cách giao tiếp.”
“Được rồi” Trâu Nhuận
Thành cắt đứt lời cô, mặc dù nhất định đại ca chỉ tùy ý chọn ra,
nhưng làm anh em, anh sẽ luôn ủng hộ đại ca, cô gái này cũng rất thanh
tú hào phóng, tuyển người thì tuyển người, công ty có cách huấn
luyện của mình, chỉ cần cố gắng làm tốt công việc thì cũng không
khó, anh nói: “Cô có thể ra ngoài.”
Những lời này làm cho
Cố Hạ căng thẳng, có vẻ như đối phương đã từ chối cô, mà lại còn
không nể tình chút nào. Cố Hạ cố gắng làm cho mình trông không hề
căng thẳng nói: “Ngài tình cự tuyệt tôi sao? Nếu chỉ vì tôi chỉ có
bằng đại học chính quy của đại học C thì điều này làm cho tôi cảm
thấy cực kì không cam lòng. Dù sao trình độ giáo dục của đại học C
cũng cầm cờ đi trước cả nước.”
“Không cam lòng?” Đuôi
lông mày của Trâu Nhuận Thành giật giật, nhìn Cố Hạ nửa đùa nửa thật:
“Cô ra ngoài nói mọi người chuẩn bị phỏng vấn sau đó về đi, chúng
tôi sẽ tuyển cô.”
Nói xong anh dựa vào
ghế, rảnh rỗi nhìn người được phỏng vấn kia, dáng vẻ càng xem càng
thấy vui.
Lông mày của Cố Hạ
nhướng lên, xem ra mình đã không còn hy vọng rồi, nhớ tới lời mời ăn
cơm của Quý Phi Dương, dường như một giây trước ánh sáng mùa xuân còn
xán lạn, một giây sau đã sương lạnh bao phủ, đáy lòng có chút mất
mát, nhìn về khuôn mặt của người phỏng vấn kia có vẻ đang trêu tức
mình lại càng không cam lòng. Cô dứt khoát ngẩng đầu đi ra bên cạnh
cửa, mở cửa ra, đứng trước cửa vẻ mặt tươi cười nói: “Tôi đã trúng
tuyển, lãnh đạo nói tôi ra đây nói với mọi người một tiếng, mọi
người không cần đợi nữa, có thể về rồi.”
Cô cười một nụ cười
có lỗi với bọn họ, sau đó đóng cửa lại, trở về chỗ ngồi nhìn
người đang phỏng vấn mình. Người ngồi trên ghế vẻ mặt khó hiểu,
ngược lại Trâu Nhuận Thành cười “xì” một tiếng, ánh mắt đảo một
vòng quanh Cố Hạ, nói: “Được, cô về chờ tin tức đi.”
Cố Hạ cũng không còn
tâm tình gì, nói hai câu cảm ơn đơn giản rồi ra khỏi Khải Hoành, đi
vào thang máy dựa vào bức vách lạnh băng, lòng có chút thất vọng.
Có một khắc, cô biết đã cách giấc mơ của mình rất gần, nhưng mà
hiện tại thì dường như lại vuột mất.
Lúc thang máy lướt qua
lầu 38, Cố Hạ nhìn con số màu đỏ nhảy thật nhanh mà nhẹ nhàng thở
dài, công ty khoa học công nghệ Khải Hoành cũng giống như Quý Phi
Dương, là một giấc mơ không thể thành sự thật. Cô đã từng tích cực
hoạt động trong hội sinh viên mới khiến cho Quý Phi Dương miễn cưỡng
nhớ kĩ mình, đã từng nhấn số của anh, gửi qua một tin nhắn, phản
ứng của đối phương rất thân thiện, thỉnh thoảng đáp lại chỉ xuất
phát từ phép lịch sự mà thôi. Cô chỉ là người bình thường nhất
trong đám người, vì cuộc sống và việc học mà bận rộn, không thể
hoàn thành giấc mộng bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cho
nên Cố Hạ cố gắng kìm nén lòng mình, lúc học đại học chủ yếu tập
trung tinh thần của mình vào việc học.
Quý Phi Dương chính là
đám mây trên bầu trời mà cô dõi mắt nhìn lên, niềm mơ ước xa xôi,
pháo hoa sáng rực bờ bên kia, ngẫu thiên rơi xuống, hy vọng thoáng cái
rồi cũng vụt tắt, nếu cho rằng đó là mục tiêu theo đuổi của mình
thì sợ là cuộc sống sẽ rất hỗn loạn, cha mẹ nuôi mình lên đến đại
học cũng không dễ dàng, quan trọng nhất là phải lo lắng cho hiện
thực.
Cố Hạ mang tâm tình
thất vọng mà trở về kí túc xá, bây giờ đã là tháng sáu, mười ngày
nữa cô nhất định phải chuyển ra khỏi trường học, tùy tiện tìm một
phòng thuê nhỏ, tiền thuê nhà mỗi tháng là một con số lớn, bởi vì
vẫn chưa có việc làm nên hiện tại phòng thuê nhất định là không nằm
ở vị trí tốt. Cố Hạ mang tâm tình thất vọng nên cơm trưa cũng quên
ăn, nằm trên giường che đầu ngủ. Lúc thật sự đói bụng mới đứng dậy
làm một bát mì ăn liền, đậy nắp lên đến khi nở hết mới ăn, khi bạn
cùng kì túc xá Từ Lộ Lộ trở về, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của
cô nên hỏi: “Sao lại không ăn trưa? Phỏng vấn trượt rồi sao?”
“Người khác thấy mình
chướng mắt.” Cố Hạ vô tình nói.
“Thôi, công ty như Khải
Hoà