
hải mồ hôi nóng, mà là mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng.
Hơi thở hai người không đều, cũng không phải là vì mới triển khai kích tình mà là vì_____
“To gan! Kẻ nào dám bỏ thuốc vào trẫm? Còn chưa cút ra ngoài!” Hắn giận tới nổi không thể kiềm chế được.
“Ha ha ha! Hoàng đế Trung Nguyên, ngươi đã trúng Nhuyễn Cốt Tán của ta, dù ngươi có là cửu ngũ chí tôn, nhưng e là mỹ nhân trong ngực cũng phải lực bất tòng tâm!” Từ bên trong liền có một người nhảy nhào ra một cái.
“Là ngươi, Ngạc Nhĩ Thái!” Hắn giận tái mặt, nhưng chẳng hề có chút bất ngờ.
“Đúng, chính là ta, ta tới để lấy cái mạng chó của Cẩu Hoàng Đế nhà ngươi.” Ánh mắt Ngạc Nhĩ Thái không kiềm chế lại được liền hướng về mỹ nhân trên giường, bắt gặp bộ dạng lạnh lùng của giai nhân diễm lệ, làm hắn có chút không thở nổi. Quá đẹp, thật sự quá đẹp.
Hắn liền che thân thể của nữ nhân lại, ngước nhìn nam nhân giận dữ.
“Hỗn láo!” Lửa giận từ trong đầu Cừu Dực Từ không ngừng bùng cháy dữ dội, lập tức dùng vải phủ quanh phần thân thể ở phía dưới. Hắn lại xông vào lúc người khác đang thưởng thụ cảnh xuân, ngày hôm nay nếu Ngạc Nhĩ Thái không bỏ mạng, thì tròng mắt của hắn cũng không thể nào giữ nổi!
Hơn nữa hắn lại có thể dễ dàng thi triển thuốc, nói không chừng bọn hộ vệ của hắn cùng Tra tổng quản cũng đã bị hạ. Tên này quả thật tới không đúng lúc…….. “Ngươi thật to gan, dám mưu đồ ám hại trẫm!”
“Hừ, chỉ cần giết tên cẩu hoàng đế Trung Nguyên nhà ngươi, ta sẽ trở thành Đại Anh Hùng của Lê Quốc, ta có thể lật đổ phụ vương hèn yếu cùng với tên Qua Nhĩ Giai vô năng, nhân dân sẽ đề cử ta làm Đại Vương. Đến lúc đó ngươi đã chết rồi, thì Trung Nguyên nhất định sẽ đại loạn, ta nhân cơ hội này đem binh đoạt lấy thiên hạ. Vì vậy thiên hạ này sẽ sớm thuộc về ta.” Ngạc Nhĩ Thái như rơi vào Xuân Thu Đại Mộng (cảnh tưởng hiện ra theo suy nghĩ), mặt mày hớn hở liền la hét.
“Đúng là mơ mộng viễn vong!” Cừu Dực Từ cười lạnh, con ngươi liền toát ra uy thế quật cường.
“Chờ ta giết chết ngươi rồi, ngươi sẽ biết ta có mơ mộng viễn vong hay không.”
“Đường đường là nhị vương tử của Lê Quốc, lại dùng biện pháp hạ lưu này để đoạt chiếm thiên hạ. Nếu chuyện này truyền đi, ngươi không sợ bị người đời nhạo báng hay sao?” Gương mặt Hương Ẩn hạ xuống lạnh lẽo, dung nhan trên mặt toát lên nhiều sát khí âm u.
“Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, chó hoàng đế này đã thành người chết lại càng không thể nói, dĩ nhiên thiên hạ này sẽ không còn người nào biết chuyện.” Ngạc Nhĩ Thái phát ra những lời nói dâm đãng, ánh mắt đầy âm mưu nhìn nàng.
“Ngươi có ý gì? Không phải ngươi định giết ta sao?” Điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.
“Dĩ nhiên là không, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã giật nảy mình. Nhận định rằng ngươi sẽ làm Hậu Phi tương lai của ta, muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta, thì sao ta có thể giết chết ngươi chứ?” Hắn không nhịn được sắc dục, liền hướng về nàng muốn ăn ngay.
“Hương Ẩn là nữ nhân của trẫm, ngươi dám làm càn !” Cừu Dực Từ duỗi cánh tay liền bóp chặt lấy hắn, dáng uy dũng ngạo mạn, làm hắn bất ngờ kinh hãi liền lùi bước.
“Thân thể của ngươi đã trúng Nhuyễn Cốt Tán, toàn thân không còn sức lực, còn muốn đọ sức để giữ chặt nữ nhân của ngươi sao?” Trong thần thái của hoàng đế Trung Nguyên vô cùng sắc bén, thật làm cho người ta không rét mà run.
Mặc dù toàn thần Cừu Dực Từ không còn sức lực, nhưng vẫn cố che chở Hương Ẫn thật chặt trong ngực, không để nàng có chút tổn thương, thậm chí còn phát ra âm hàn chí cực với nụ cười lạnh, nụ cười biểu thị công khai rằng hắn chẳng hề sợ Ngạc Nhĩ Thái chút nào.
“Ngươi dùng thạch đả thương Hương Ẩn, trẫm đã sớm muốn lấy mạng của ngươi rồi. Lần này dám xông vào tẩm điện của trẫm để hành hung, còn muốn đoạt lấy nữ nhân của trẫm. Quả là tự chui đầu vào rọ, muốn tìm đường chết mà!”.
“Ngươi! Toàn bộ đám nô tài cận vệ của ngươi đều đã nằm rạp hết ở bên ngoài điện, vậy mà còn dám mạnh miệng nói, chẳng lẽ…… Ngươi sớm đoán được hành động của ta?” Thấy Cừu Dực Từ không chút dịch chuyển, giữ vững tâm trạng như bàn thạch không hề lộ chút sợ hãi, làm cho hắn đột nhiên khiếp sợ.
“Hừ, nhất cử nhất động của ngươi cùng phụ vương ngươi ở Lê Quốc này trẫm đều nắm rõ như trong lòng bàn tay, vốn dĩ trẫm vì ngươi mà trừ đi Qua Nhĩ Giai, chỉ cần ngươi biết an phận thủ thường thì nhất định sẽ được kế vị. Nhưng ngươi lại chẳng chịu nhẫn nại, lại ra tay lần nữa đối với trẫm, lại còn vọng tưởng tới hoàng hậu của trẫm, vả lại………”
Cừu Dực Từ nhìn về phía giai nhân đang ở trong ngực, vẫn còn chưa thỏa mãn hết những hương vị khoái cảm còn lưu lại ở trên mặt nàng. Việc tốt thường hay gặp trắc trở, không nhịn được cơn giận, “Hơn nữa lại không nên xuất hiện vào lúc này, làm phá hư chuyện vui của trẫm, tội này đúng là đáng chết!”
Không đếm xỉa đến ánh mắt của Ngạc Nhĩ Thái, tay hắn đưa vào bên trong tơ gấm liền vuốt lấy tấm lưng trắng nõn của nàng, hắn không cách nào dừng lại được dục vọng dữ dội đang phát tác chiếm hết mười phần trong hắn.
"Ngươi đã giết chết Qua Nhĩ Giai rồi sao?" Ngạc Nhĩ Thái kinh hãi.
“Không sai, bởi vì hắn cũng giống như