
ng thật là Lâm Nhã Muội, con gái của thừa tướng đương triều. Nhớ đến
nữ nhân kia, thì y lại cảm thấy phiền não. Chanh chua điêu ngoa, thô tục biết chừng nào, sao lại có thể là con gái của Lâm gia cho được. Thấy
nguy thì bỏ chạy một mình, được người khác giúp, không một tiếng cám ơn
còn chọc cho người ta nổi điên lên. Y công nhận tính tình mình không
được tốt, sự kiềm chế, bình tĩnh đều thật thua xa người bình thường.
- Cháu đừng quá lo, ngày đó tuy cậu không cứu cô ta, nhưng
có bỏ theo một chút Bách Lý hương, mới quá một tháng, chắc vẫn còn tìm
ra tung tích được. - Y thở dài.
- Cậu à cậu, ra tay cũng nên biết phân nặng nhẹ chứ. Một tiểu thư bị bắt cóc suốt thời gian đó, không biết có thể xảy ra cái sự tình gì. - Hoài
Việt than van.
- Yên tâm đi, cái thứ điêu ngoa đó, có cho cũng chẳng ai thèm cưỡng
đoạt. Trên người không có mấy cân thịt, bán cũng không ai mua. Người bắt cóc cô ta e rằng chỉ muốn bịt miệng hoặc đòi yêu sách. Nếu muốn giết
người, thì đã giết tại chỗ, chứ đâu cần mang vác đi xa cho cực nhọc.
- Cậu thật vô tình quá!
- Cháu có tâm trí, thì nên lo cho muội muội của mình kìa. Hơi sức đâu lo cho người ngoài không thân thích.
- Ngược lại, con lo cho người khác, chứ hoàn toàn tin tưởng muội muội.
Mấy năm nay võ công của Hoài Niệm tăng tiến vượt trội, hoàn toàn có khả
năng đuổi kịp con rồi.
- Nữ nhi đi ra ngoài thật là có nhiều bất trắc. - Kỳ Hưng thở dài lắc
đầu. - Võ công đâu có thể đối phó với thủ đoạn hèn mọn, âm mưu ti tiện.. Còn có những kẻ bẩn thỉu luôn muốn vươn móng vuốt của chúng chạm vào
đoá phù dung của gia tộc chúng ta. Nam nhân bên ngoài đều là loài dã thú cả. Hai người bất đồng quan điểm bắt đầu tranh luận. Một
kẻ chỉ biết người nhà thân thích, còn lại toàn là cỏ đá vô tri không
liên quan đến mình. Một người kiêu ngạo tự mãn, cho rằng người của nhà
mình thiên hạ vô địch, có lo lắng thì phải lo lắng cho những con người
yếu đuối cần được giúp đỡ bên ngoài kia kìa.
Hai cậu cháu, mỗi người một tiếng. Tuy vai vế lớn nhỏ, nhưng tuổi tác
tương đồng, chơi với nhau rất thân. Mà nói về dây mơ rễ má của hai người thì càng ly kỳ phức tạp. Đại thể như phụ thân của Hoài Việt từng là bạn sinh tử chi giao với lão cha của Kỳ Hưng đi.
Thành Lạc Thiên khi đi mua bán ở Triệu Đảo lấy tên giả là Kim Thành,
từng quen biết Nguyệt Lãnh. Sau đó cơ xuyên xảo hợp Nguyệt Lãnh lấy cháu gái của Lạc Thiên là Bảo Ngọc. Từ bạn hữu trở thành người thân thiết
trong gia đình một nhà. Con út Kỳ Hưng của Lạc Thiên cũng chỉ hơn với
con trai trưởng Hoài Việt của Nguyệt Lãnh đúng một tuổi.
Sau này Kỳ Hưng lớn lên được tiếp nhận cái tên Kim Thành của phụ thân,
đảm trách việc thông thương mua bán với nước ngoài. Chính vì vậy, y có
tới hai thận phận để đi lại trên giang hồ. Một là các chủ của Thính
Phong các, hai là Kim gia phú hộ giàu có ở Đông Sa.
Kỳ Hưng đột nhiên hắt xì một tiếng, không biết rằng cách đó mấy chục
dặm, một cô nương trên đỉnh Cấm sơn đang gào rú mắng chửi y không tiếc
lời.
“Cầu cho ngươi đi ngủ phơi bụng, cảm lạnh đến chết luôn đi Kim Thành.”
^_^
Sau năm ngày mất tích, Nghiêm sư gia tả tơi xơ mướp lết được về tới nha
môn Tiết Châu. Đám sai dịch mừng rỡ chạy ra chào đón, kinh ngạc nhìn
thấy một cô nương xinh đẹp đang kề vai sát cánh bên cạnh hắn. Thừa Chí
quả thật đã tận lực, đứng không nổi, Hoài Niệm đành phải kè hắn về đến
nơi. Thấy những người quen, dường như tâm của hắn lơi lỏng ra một chút, ý thức đột nhiên đứt đoạn, khẳng khái ngã lăn ra bất tỉnh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy đến cho Nghiêm sư gia, cô nương đi bên
cạnh hắn lại câm như thóc không chịu nói gì. Anh Tân hiểu chuyện, lùa
hết những người không phận sự đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Hoài
Niệm đang ưu tư bắt mạch cho Nghiêm Thừa Chí.
“Mấy ngày qua, huynh đã rất kiên cường rồi.”
Nàng tháo hết bốn thanh gỗ nẹp trên chân hắn ra. Đó chỉ là nhánh cây bẻ
đại trong rừng, nên đã để lại vết hằn tím tái trên da thịt hắn. Mấy
thanh nẹp trước kia của Thừa Chí đều là đặc chế tinh xảo, ôm khít vào
chân, giúp hắn đi lại dễ dàng mà không bị tổn thương nặng hơn. Chỉ vì
một đống lửa mà hắn không ngại đem vật tuỳ thân ra bẻ làm củi. Người này thật không biết phân ra nặng nhẹ sao?
Hoài Niệm dùng châm định thần cho hắn, lại viết ra mấy phương thuốc nhờ
hạ nhân trong nha môn sắc dùm. Xong việc, nàng cùng Anh Tân biến mất,
hội đàm với những người trong nhóm của mình.
Lui vào mật thất, y đóng kín cửa để bảo đảm không ai có thể ra vào. Lần
tay tháo chiếc mặt nạ bạc ra, y thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế.
“Tên con là Lưu Quang Trường Thanh, là nhi tử của Lưu Quang Cảnh Hào ta.”
Y nhắm mắt, thở dài. Từng lời của phụ hoàng như vẫn còn vang vọng bên
tai. Trường Thanh, mãi mãi thanh xuân, thật là một cái tên mỉa mai biết
chừng nào. Y cảm thấy trong lồng ngực vô cùng khó chịu, tay vừa đưa lên
miệng, một ngụm máu đã phun ra tới nơi rồi. Trường Thanh quen thuộc rút
khăn tay ra lau chùi vết máu kia, gọn gàng sạch sẽ như chưa từng có việc gì xảy ra. Y kiểm tra thân thể, nhận ra máu vẫn chưa dây lên trang