
hích người đến gần nàng, đôi mắt như muốn xuyên thủng qua
trí óc của nàng.
- Cô là ai? - Hắn gằn từng tiếng, không còn chút gì của vẻ
cười cợt ngạo mạn thường khi. Bích Tuyền không biết mình vừa dẫm vào cái đuôi của con hỗ dữ.
- Đừng manh động, ta là Hoàng Bích Tuyền, nghĩa muội của Chân Duyên công chúa.
- Nữ nhi của Hoàng tướng quân? - Hắn cứ như biến thành một người khác,
vẻ tối tăm trong mắt tiêu tán không còn một dấu vết. - Đại Tứ Hỷ đã biến mất khỏi kinh thành sáu ngày trước?
- Tin tức của ngươi cũng thật nhanh nhạy. - Bích Tuyền cười khổ. Nàng
không ngờ chạy tới tận đây, lại chạm mặt đặc vụ của Xưởng Vệ. - Chúng ta nhận mật chỉ của hoàng thượng, đến đây tra xét vụ án mất tích của Lâm
tiểu thư, con thừa tướng.Anh Tân thở dài, sau đó móc ra một tấm kim bài đưa đến trước mặt Bích Tuyền.
- Cái gì đây? - Nàng có cảm giác không hay khi nhìn lệnh bài.
- Thánh chỉ hả? Cô có biết người mới nhận được thánh chỉ truy tìm Đại Tứ Hỷ là ai không? Chính là ta đây này.Ái ... không ngờ lời nói dối vừa mới ra khỏi miệng đã bị người ta vạch mặt giữa chợ. Xấu hổ vô cùng.
- Lương bổ khoái, ta thấy huynh cũng không phải là mới đến
đây, chắc không phải biết chúng ta sẽ mất tích mà đến Tiết Châu đón
đường chứ.
- Dĩ nhiên là ta không có thần thông như vậy. Chẳng qua là đang điều tra vụ khác, tiện thể nhận bố cáo, nếu gặp được Đại Tứ Hỷ phải trói lại,
mang về kinh thành. Hắn liếc mắt nhìn nàng đầy cân nhắc.
Nên điểm huyệt ngủ hay là trực tiếp đập cho ngất xỉu đây? Nên bỏ vào bao tải hay nên bỏ vào thùng hàng? Nàng hoảng hốt như nhìn ra được toàn bộ
những suy nghĩ của hắn. Bích Tuyền chụp lấy tay người đó, lần đầu tiên
nàng dùng giọng nhõng nhẽo của nữ nhi mà năn nỉ người ta.
- Đừng mà Lương bổ khoái, huynh đừng bắt ta về.Anh Tân nhìn bàn tay nàng chạm vào tay mình, thấy ghê ghê như bị một tên
đoạn tụ đụng phải. Nếu không phải đã từng nhìn nàng trang phục hớ hên
chạy ra, hắn đã một chưởng đánh tên bán nam bán nữ này ra xa.
- Đây là chức tránh của ty chức. - Hắn lạnh lùng không nhìn vào gương mặt nhõng nhẽo của nàng.
- Đừng mà Anh Tân, tỷ muội bọn ta chỉ nóng lòng lo cho tứ muội mà thôi.
Nhã Muội còn chưa biết sống chết, sao bọn ta có thể trở về kinh thành
được.
- Vụ mất tích của Lâm tiểu thư đã có ty chức lo, Hoàng tiểu thư cứ yên tâm hồi kinh đi.
- Nếu huynh lo được thì Nhã Muội đâu có tin tức biệt tăm như thế này.
Lương bổ khoái, huynh một mình mang nhiều trọng trách như vậy, làm sao
cán đáng hết. Để ta lại làm thuộc hạ của huynh đi. Ta phụ giúp huynh
điều tra tra vụ án nha. Nha ... nha ...Nàng đã dùng tới cái bộ dạng đám tởm như vậy, mà hắn cũng không động lòng sao? Bích Tuyền
thấy những tiểu thư khác mỗi lần xuất chiêu đều tất thắng mà, sao nàng
lại không được chứ? Năn nỉ không được, chẳng lẽ thật sự phải dùng tới
chiêu kia hay sao? Suy đi tính lại, nàng không thể dễ dàng khóc như diễn viên đoàn kịch được. Thế là Bích Tuyền âm thầm vận công, ép máu tụ
trong người ra. Nàng khẳng khái phun một ngụm đỏ thắm lên áo Lương bổ
khoái, rồi anh dũng ngất đi trong vòng tay của hắn.
“Một ăn hai thua, ta cầu xin ngươi đó, đừng mang ta về kinh thành.”
Trước khi bất tỉnh, nàng gửi cho hắn ánh mắt bi thương như thế.
^_^
Tối hôm đó, họp bàn ở địa phương bí mật đột nhiên có đến bốn người. Chân Duyên kinh ngạc nhảy dựng lên khi thấy Bích Tuyền và Anh Tân cùng xuất
hiện.
- Thuộc hạ là Lương Anh Tân, đặc vụ của Nội xưởng, xin tham kiến công chúa. - Hắn ngay lập tức hành lễ với Chân Duyên.
- Tuyền Tuyền a, thì ra muội là kẻ phản bội. - Nàng ta liền nhảy đến chỗ tam muội của mình. - Dẫn cả một đặc vụ đến hội bí mật của chúng ta.
- Nhị tỷ, là muội bị bắt. Muội còn bị hắn đánh bị thương nữa nè. - Bích
Tuyền khổ não nhìn Chân Duyên. Sau đó lại đưa mắt ươn ướt về phía đại
tỷ.Hoài Niệm ngoắc tay với Bích Tuyền, nàng liền nhào đến
chỗ đại tỷ. Hoài Niệm nắm cổ tay của Bích Tuyền, ngay lập tức sắc mặt
nghiêm trọng, quả thật là Bích Tuyền đã bị qua nội thương. Không nói
không rằng, Hoài Niệm bỏ tam muội mình qua một bên, đạp dạt chiếc bàn gỗ trước mắt, ngũ trảo phóng thẳng về phía Lương Anh Tân.
Hắn bất ngờ bị tập kích, liền đưa đao lên đỡ. Vậy mà năm ngón tay thon
thả kia có thể nhẹ nhàng bóp đao gãy đôi, kể cả vỏ lẫn lưỡi. Anh Tân vô
cùng hoảng hốt, hắn chưa từng gặp qua thứ võ công quỷ dị như thế này.
Bích Tuyền là một cao thủ chân chính, hắn cố sức mới hơn được nàng nửa
chiêu, nửa thức. Còn đối với vị đại tỷ thần bí này, hắn chắc chắn mình
cam bái hạ phong.
Bộ pháp linh động, Anh Tân phóng người ra đằng sau. Chiếc bóng nâu đen
lại tiếp tục lao tới. Hắn tránh né, kinh dị nhìn năm dấu tay móc sâu
xuống nền đá.
- Đại tỷ, dừng tay. Hắn không phải cố ý đâu. Đại tỷ.Bích Tuyền hoảng sợ nhảy theo, một mực ôm lấy thắt lưng của Hoài Niệm giữ
lại. Chân Duyên tuy không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng cũng
quyết không để tỷ tỷ mình giết chết đặc vụ của nội xưởng được. Nàng cũng chạy tới, kéo tay Hoài Niệm lại.
- Đại tỷ, giết hắn sẽ bẩn tay tỷ. Chân Duyên
không biết nói thế nào trong lúc cấp bách