
Đôi môi y mấp mấp vài lần, mới nói ra được thành tiếng.
- Đại ... đại ca!Nhưng âm thanh yếu ớt đó như
tan vào trong bóng đen thăm thẳm. Người cận vệ cuối cùng kêu lên một
tiếng khùng khục khó hiểu rồi gục xuống. Thuỷ Linh đưa mắt nhìn xung
quanh mình, nhận ra đội thân binh đã trở thành một đống xác chết vô hồn
rồi.
Mạt Hối đến gần y, rất chậm với cái dáng đi đặc thù đó. Hai tên sát thủ
đã rút vào bóng đêm, biến mất như chưa hề tồn tại. Rõ ràng sáu thuộc hạ
của Mạt Hối đều đã bị Thuỷ Linh gài mưu giết hết. Tại sao vẫn còn tồn
tại hai kẻ võ công khủng khiếp đến mức này.
- Đại ca ... xin hãy tha cho đệ. - Thuỷ Linh lắp bắp nói lại lần nữa.Y cảm nhận nỗi kinh hoàng len lén xâm chiếm hết đầu óc và thân thể mình.
Đó là một sức ép nặng nề đến mức y không sao thở nổi. Đó là cái lạnh lẽo âm hàn khiến Thuỷ Linh sợ hãi từ thẳm sâu bên trong.
Mạt Hối vẫn đang tiến đến gần y, lạnh băng không lộ ra bất cứ sắc thái
thái tình cảm nào. Đôi mắt đen thăm thẳm cứ như nuốt chửng mọi thứ tan
vào trong đó.
- Làm ơn, đừng giết ta. - Y cảm thấy nước mắt của mình đang trào ra.
Cả cuộc đời y có bao giờ phải chịu nỗi sợ hãi lớn lao đến mức này đâu. Từ
nhỏ đến lớn, Thuỷ Linh chưa từng thấy nhiều người chết đến như vậy. Có
thể mỗi mệnh lệnh y đưa ra đều rất tàn khốc, có thể những mưu toan của y làm hại rất nhiều người, nhưng Thuỷ Linh chưa một lần phải chứng kiến
những cảnh máu me ghê rợn thế này.
Thì ra con người khi chết rất xấu xí. Họ nhăn nhó, quằn quại, rên la rất thảm thiết. Những khuôn mặt xám nghoét, những đôi mắt vô hồn cứ mãi
trừng trừng không cam tâm. Y tưởng chừng mình luôn sẵn sàng đón nhận địa ngục, nhưng khi đối diện với thần chết, Thuỷ Linh lại không khống chế
nổi bản thân. Y quỳ sập người xuống, ôm lấy chân Mạt Hối mà van xin.
- Đại ca, xin hãy tha cho đệ. Là đệ ngu ngốc, đệ ấu trĩ ngu
si mới đi đến bước đường cùng này. Mạt Hối, đệ là đệ đệ ruột thịt của
huynh mà. Huynh đã hứa sẽ không làm hại đệ, huynh đã hứa sẽ bảo vệ đệ
...Mạt Hối cúi người xuống, kéo Thuỷ Linh ra khỏi chân
mình. Hắn chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy y còn trẻ con hơn
mức mình tưởng tượng. Bỏ chạy đến áo sống xốc xãi, mái tóc buông thả tán loạn chưa kịp chải bới. Thuỷ Linh chỉ mới mười bảy tuổi, chưa từng phải chịu qua gian nguy, đối diện với cái chết. Y sợ hãi là phản ứng vô cùng bình thường, điều đó chứng tỏ Thuỷ Linh vẫn còn có thể quay đầu lại.
Hắn nắm tay Thuỷ Linh kéo đứng dậy. Mạt Hối nhìn vào đôi mắt trong veo
đẫm nước kia, hắn cảm thấy thương cảm. Y chỉ là một con rối trong tay
Cảnh Hào, chỉ là nạn nhân của một cuộc trả thù tàn độc của ông. “Chỉ là
chút lầm lỗi của tuổi trẻ!” Mạt Hối thở dài.
- Đệ là một kẻ rất thông minh. - Mạt Hối chầm chậm nói rõ
từng chữ. - Hai năm qua thay ta tiếp quản Lưu Gia phái, đệ đã làm được
rất nhiều việc. Hoàn thành kế hoạch Bạt Căng ta đã bỏ dở, tập trung lực
lượng phân tán khắp nơi, thậm chí còn xây dựng tổ chức hùng mạnh hơn cả
khi ta rời đi. Nhưng tài năng của đệ đã đặt vào lầm chỗ rồi. Con đường
này, lẽ ra đệ không nên bước chân vào.Thuỷ Linh ngưng thút
thít, y lấy tay áo lau lau nước mặt. Sát khí hoàn toàn biến mất, người
trước mặt y không còn chút nào đe doạ, đáng sợ như lúc trước nữa. Thuỷ
Linh lén nhìn đám thi thể nằm la liệt trong phòng, cố nói với mình tất
cả đều là sự thật rất tàn nhẫn, y không thể nào thắng nổi Mạt Hối.
- Đệ có thể chọn sao? - Thuỷ Linh lầm bầm. - Đệ có thể không đi con đường này sao? Đệ có thể không mang họ Lưu Quang và không phải
con trai của thái tử Cảnh Hào sao? - Y bắt đầu nói lớn dần lên, gần như
là hét vào mặt Mạt Hối. - Đệ có thể nhắm mắt làm ngơ khi người ta chiếm
đoạt hết tất cả những thứ mình gầy dựng? Đệ phải cam chịu nhẫn nhịn khi
huynh đem Chân Duyên ra tra tấn sao?Thuỷ Linh bắt đầu cất
tiếng cười khùng khục, như thể y vừa mới nghe một câu chuyện tiếu lâm
hài hước. Tự nhiên bị ném vào thế giới hỗn loạn đáng sợ này, tự nhiên
phải đội cái mũ quá lớn so với đầu mình, Thuỷ Linh không thể chịu đựng
được. Y không chấp nhận bản thân là con rối mặc cho kẻ khác thao túng. Y phải phản kháng, phải đấu tranh giành lại những thứ mà mình đáng nhận.
Cớ gì Mạt Hối có thể ra tay đoạt lấy tất cả, cớ gì y phải chịu thua ngay khi cuộc chiến chưa bắt đầu. Y thèm khát cuộc sống yên bình là sai sao? Y muốn tháo chạy khỏi con thuyền sắp chìm là không đúng à?
Mạt Hối kinh ngạc nhìn những cảm xúc mãnh liệt hiện ra trong mắt Thuỷ
Linh. Hắn nhận ra sự chua chát cay đắng, mùi vị sợ hãi kinh hoàng, nỗi
chán ghét và lòng căm thù rừng rực cháy. Mạt Hối giơ tay đặt lên vai
Thuỷ Linh, hắn dùng sức siết mạnh khiến Thuỷ Linh phải nhăn mặt vì đau
đớn.
- Đệ đã có thể lựa chọn. - Hắn tức giận la mắng. Con người hiện nay của Thuỷ Linh làm Mạt Hối cảm thấy thất vọng. Hai năm
trước, vừa đến tiết Châu, hắn đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tri phủ trẻ tuổi trong veo như sương sớm. Ánh sáng lấp lánh của nắng mai luôn
bao xung quanh Thuỷ Linh, màu trắng tinh khiết như trang giấy thơm khiến Mạt Hối vô cùng ngưỡng mộ. Hắn hài lòng vì đệ đệ