Polaroid
Trở Về Năm 1981 Oº°

Trở Về Năm 1981 Oº°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323272

Bình chọn: 9.5.00/10/327 lượt.

tới Thâm Quyến phải

không?”

Tôi khẽ cười với ông cụ

một tiếng, rồi rót thêm ít trà vào trong chén của ông, nói: “Thực ra suy nghĩ

của ông cũng không sai chút nào. Bây giờ đang là thời kỳ đổi mới, chính là lúc

các luồng tư tưởng từ nước ngoài ào ào đổ vào nước ta, chỉ cần thiếu vững vàng

một chút thôi, tư tưởng sẽ rất dễ bị hủ hóa. Lưu Giang vẫn còn trẻ, ông ngăn

cản cậu ấy quả thực cũng là một quyết định hợp lý. Chỉ có điều…”

Tôi cố ý dừng lại ở ngay

chỗ mấu chốt, ông cụ quả nhiên không kìm được mà cất tiếng hỏi ngay: “Chỉ có

điều cái gì?”

“Chỉ có điều, ông không

hiểu cậu cháu nội này của ông cho lắm.” Tôi mỉm cười liếc nhìn sang Lưu Giang,

nói tiếp: “Lưu Giang là người thanh niên năng động nhất mà cháu từng gặp, tất

nhiên, trong suy nghĩ của những người lớn tuổi như ông, đó có thể là không biết

yên phận. Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong thời đại nào chứ? Là cải cách mở

cửa! Thế nào là cải cách mở cửa? Không cải cách tư tưởng cũ, vậy thì sẽ không

thể mở cửa được, càng đừng nói gì đến chuyện phát triển…”

Tôi nói một hồi đến nỗi

khô cả miệng, bắt đầu từ sự phát triển của đất nước, cho đến kinh tế của nông

thôn, rồi lại đến viễn cảnh của Trần Gia Trang và tiền đồ của Lưu Giang, đến

bản thân tôi cũng cảm thấy mình nói như thế chắc là đã có thể thuyết phục được

người ta rồi.

Nhưng ông Lưu hiển nhiên

vẫn chưa hài lòng lằm, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Nhóc con, lời cháu nói

cũng có lý lắm, nhưng ông chỉ hỏi một câu thôi, nếu chẳng may lỗ vốn, cháu định

làm thế nào đây?”

Lần này thì tôi quả thực

đã hơi bí, suy nghĩ suốt một hồi lâu mới cười gượng trả lời: “Dạ cháu cũng

không cách nào đảm bảo rằng Lưu Giang nhất định sẽ thành công. Nhưng nếu một

người ngay đến dũng khí để đón nhận thất bại cũng không có, vậy thì nói còn nói

gì đến thành công nữa chứ. Khi còn trẻ, thất bại một lần, hai lần thì không có

vấn đề gì, vì còn có thể gượng dậy được. Chỉ sợ ngã xuống khi đã già, ngay đến

sức để bò dậy cũng không còn nữa, đến khi đó thì có hối hận cũng không kịp.”

Ông cụ không nói gì, mà

chậm rãi thưởng thức chén trà trong tay, mãi một lúc lâu sau mới ngoảnh đầu

sang chơi đùa với Tiểu Minh Viễn.

Hai anh em nhà họ Lưu

hình như đều thở phào một hơi, còn tim của tôi rốt cuộc cũng đã quay trở lại

lồng ngực, khi ra ngoài còn bàn với thím Ba xem tối nay ăn gì.>

Tối đó, sau khi ăn cơm

xong, ông Lưu và Đội trưởng Lưu đã cùng rời đi, việc tôi dụ dỗ Lưu Giang ở lại

Trần Gia Trang nuôi gà đã được giải quyết ổn thỏa.

Cuối tháng Giêng, lồng gà đã được làm xong, Lưu Giang

thuê thêm mấy người trong thôn tới quét dọn hai cái kho lương thực kia. Đến

tháng Hai, tiết trời rốt cuộc đã chuyển ấm, Lưu Giang liền tới trạm thu mua

trên thị trấn mang về ba ngàn con gà con, trại nuôi gà của chúng tôi đã chính

thức đi vào hoạt động.

Tôi ra vườn rau sau nhà

hái một ít rau hẹ, chuẩn bị để tối xào với trứng, nhưng vừa mới quay ra đến

sân, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ngoảnh đầu lại

nhìn, tôi chỉ kịp thấy Tiểu Minh Viễn chạy hộc tốc vào sân nhanh như tên lửa,

rồi vội vàng đóng cổng lại, sau đó mởi thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất.

Tôi đang định hỏi nó xem

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng

chó sủa vang lên, rồi hình như đám chó vừa sủa vừa lao mạnh vào cổng nhà tôi

nữa. Tôi lập tức hiểu ra căn nguyên sự việc, liền đưa tay ra vặn tai thằng

nhóc.

Thằng nhóc lập tức kêu

lên oai oái cầu xin: “Cô ơi, cô nhẹ tay một chút đi mà!”

“Cô mà nhẹ thì cháu có

nhớ được không?” Tôi cốc mạnh lên đầu nó một cái, giận dữ nói.

Tiểu Minh Viễn rất biết

xem xét tình thế, vừa nhìn thấy vẻ mặt tôi, lập tức ra vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi:

“Cô ơi, sau này cháu không dám như vậy nữa đâu, cô đừng giận mà!”

“Thế là này lại là sao

nữa đây? Sao lại bị cả một đàn chó sau lưng như thế, nhỡ bị bọn chúng nó cắn

thì phải làm sao?” Nghĩ đến bộ dạng hung hăng dữ tợn của đám chó đó, tôi không

khỏi cảm thấy rùng mình, rồi không kìm được đánh mạnh vào mông thằng nhóc một

cái.

Tiểu Minh Viễn vừa đưa

tay xoa mông vừa nghiêng đầu trả lời: “Anh Đại Hà nói tặng cho cháu một con chó

con mà con Đại Khôi nhà anh ấy sinh, nhưng bảo cháu phải tự bắt. Khó khăn lắm

cháu mới bắt được một con, kết quả là bị Đại Khôi đuổi theo tới tận đây, còn

suýt bị nó cắn vào mông nữa.”

Đại Khôi là con chó săn

nhà chị Thiết Thuận nuôi, trong cả Trần Gia Trang này thì nó là hung dữ nhất,

đám chó trong thôn đều răm rắp nghe lời nó. Tiểu Minh Viễn đã muốn có nó từ rất

lâu rồi, nên suốt ngày chạy qua nhà Đại Hà, chỉ muốn lừa được Đại Khôi về đây.

Nhưng bất kể thằng nhóc có dụ dỗ thế nào, Đại Khôi cũng không thèm để ý đến nó.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Đại Khôi sinh con, ngày nào nó cũng mong ôm

được một con chó con về nhà.

Mới thoáng đó mà đã hơn

nửa năm trôi qua, bắt đầu từ tháng Sáu, lũ gà trong trại đã dần đẻ trứng, mọi

việc cũng trở nên ổn định, mỗi ngày chúng tôi đều thu được hơn hai ngàn quả

trứng gà, số tiền bỏ ra đã bắt đầu thu lại được. Rồi sau đó,