
ái gọi thì lập tức bỏ hết việc trong tay xuống, đến trước mặt hai con, mỗi tay ôm một đứa
vào lòng, cưng chiều nhìn chúng, “Con gái ngoan, muốn ăn gì nói với ba
nào.”
“Muốn ba ôm thôi…”
“Ừ, ba ôm…”
Hai con bé nổi tiếng bám người, nhất là thích quấn lấy Lôi Dận, thấy thế thì Lôi Dận lại càng không buông tay.
Mạch Khê thấy thế liền lắc đầu, “Trong mắt hai con bé này cũng chỉ có ba chúng thôi.”
“Lôi Dận, cậu còn một cô con gái nữa đấy, chẳng lẽ không ôm sao?” Kỳ
Ưng Diêm đứng một bên, uể oải giễu cợt, chỉ chỉ Lôi Dận về hướng Mạch
Khê.
“Ưng Diêm, anh thật đáng ghét, còn nói bậy thì không cho anh ăn đồ nướng nữa.” Mạch Khê đỏ bừng mặt.
Phí Dạ đứng một bên cũng cúi đầu cười, “Ưng Diêm nói cũng đúng mà.”
“Phí Dạ, cả anh cũng bắt nạt tôi phải không hả? Huân Y à, đêm nay đừng về, đừng để ý đến anh ta nữa.” Mạch Khê cố ý nói.
Phí Dạ vừa nghe thế đã nóng nảy, vội vàng kéo Huân Y đến bên cạnh, như thể chỉ sợ cô bị Mạch Khê làm hỏng vậy.
Úc Noãn Tâm thì lại dịu dàng cười, “Em nói này, các anh còn trẻ con
hơn cả mấy đứa bé đó. Nhìn các con xem, đều rất hiểu chuyện, còn các anh thì lại mồm miệng không ngừng nghỉ.”
Mọi người cười ha ha.
Tiếng nói của Hoắc Quân Nghị vang lên, như một ông cụ non——“Ba nuôi, con hỏi ba một chuyện.”
Lôi Dận cười nhìn nó, “Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?”
Hoắc Quân Nghị nhìn hai cô bé như búp bê pha lê trong lòng hắn, chỉ
chỉ, “Con nghĩ, về sau phải cưới một trong hai em ấy mới được..”
À há——
Lôi Dận sửng sốt, mọi người cũng phản ứng kịp, một lần nữa cười phá lên.
Tiểu Túc Kiêu nghe vậy thì nhíu nhíu mày. Một thằng bé mới ba tuổi lại có thể nói ra một câu kinh điển như người lớn——
“Quân Nghị, anh muốn cưới em gái em á, đợi anh lớn thành đàn ông rồi nói sau.”
“Ha ha——” Mấy người lớn đã cười đến mức suýt thì hụt hơi.
Nhưng Hoắc Quân Nghị lại không cười, chỉ xấu xa nhìn nhìn Túc Kiêu,
“Em biết không, em gái anh thầm thích em đó. Ba nuôi——” Nó lại ngẩng đầu nhìn Lôi Dận, “Đây có phải là tình chị em không ạ?”
“Hoắc Quân Nghị! Anh nói bậy bạ gì đó?” Hoắc Tư Khuynh vốn vẫn đang
im lặng rốt cuộc cũng nổi giận, đứng dậy đuổi đánh Hoắc Quân Nghị.
“Đến đây đi, đến bắt anh đi, Tư Khuynh, không chừng Túc Kiêu sẽ thích cô khác đó——”
“Anh còn nói, em đánh chết anh——”
Tiểu Túc Kiêu cũng tham gia luôn vào “cuộc chiến.”
Hoắc Thiên Kình đi đến trước mặt Lôi Dận, nghiêm túc nói: “Lôi huynh
à, xem ra chúng ta nhất định sẽ kết thông gia.” Nói xong, hắn không nhịn được mà cười sang sảng.
Lôi Dận nhíu mày, “Cậu đừng sướng vội, Phí Dạ cũng có con rồi, mà còn Ưng Diêm nữa.”
“Yên tâm, mình thà giết nhầm ba ngàn còn hơn bỏ sót một——”
“Ha ha——”
Trên bãi cỏ, mấy gia đình sum họp vui vẻ. Cách đó không xa, phía chân trời lửng lơ đám mây đượm màu hạnh phúc, nhẹ nhàng đưa theo hương vị
tình yêu——Bọn trẻ sau khi trưởng thành, tình yêu sẽ lại tiếp nối, cũng
sẽ giống ba mẹ chúng, vẽ nên một bức tranh tình yêu tuyệt vời!
—Hết—
[…'>
Hẳn nhiên, đây không phải là một cuốn truyện nhiều triết lý, nhiều
đau thương hay có ý định lấy nước mắt, tiếng cười. Lần đầu tiên đọc xong convert và khi hoàn thành bộ truyện, FY đã nghĩ, rốt cuộc tất cả những
gì gọi là hoàn mỹ đến chói mắt của nhân vật trong truyện đã được đánh
đổi bằng cái gì và bằng cách gì vậy?
Điều đáng sợ và cũng đáng thương nhất ở Lôi Dận, đó chính là không có cảm xúc để bộc lộ. Không phải là kiềm nén cảm xúc, cũng không phải là
khống chế, ghìm lại hay kiểm soát chúng, mà chính là không có. Không
được nuôi dạy đầy đủ và kỹ lưỡng; lại lớn lên trong thế giới chó sói,
người đàn ông này đã phát triển thể chất lẫn tinh thần theo chiều hướng
bản năng cùng hoang dã nhất – để được sống.
Và trả thù.
Mối thù khắc nghiệt không tên đó, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ là ghen tị, đố kị với những con người đầy đủ hơn mình. Cứ
đau đáu, quẩn quanh với nó; và rồi trút sạch lên người Mạch Khê.
Xuất phát điểm của hai con người này giống nhau. Được sinh ra trong
yêu thương – nhưng cũng bị từ bỏ bởi yêu thương – để trả giá cho tội
nghiệt mình không biết – khi còn quá trẻ. Lôi Dận đã cho Mạch Khê một
cuộc sống hoàn mỹ nhất đẹp đẽ nhất, rồi sau đó chính tay hắn đột ngột
phát hủy hết thảy, ném cô gái này vào thế giới xấu xí đầy hoang mang, lo sợ, hoài nghi, căm giận mà không có một thứ vũ khí phòng bị – để giống
như bản thân mình – của bây giờ và nhiều năm về trước. Nào phải công chúa, mà là một kẻ có tội.
Một cuốn truyện với độ dài vừa đủ để gỡ những mối dây quá rắc rối, để biến hóa thay đổi cảm xúc, để được định nghĩa lại bản thân mình, để
khởi động lại cuộc sống.
Và tình yêu. Không có lý do trong tình yêu này, tôi nghĩ thế. Họ đã
ràng buộc vào nhau theo cái cách chỉ có số phận mới làm được. Mạch Khê
là người thua cuộc trước tiên khi cô nhận ra tình cảm của mình sớm hơn
đối thủ. Bỏ trốn, để bảo vệ thứ duy nhất còn lại của mình – trái tim. Từ bỏ cả một người ở lại vẫn đang luẩn quẩn với tình cảm vừa chớm của
chính bản thân. Là lo mà không biết vì sao phải lo, nhớ mà không biết vì sao phải nhớ. Ba mươi năm, mới biết thế nào là