Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321790

Bình chọn: 9.5.00/10/179 lượt.

i đè lên cô, cúi đầu nói bên môi cô.

“Bé con, em đừng có coi thường người đàn ông của em như vậy chứ?”

“Nhưng mà…nhưng mà tối qua anh mới…” Huân Y thật sự xấu hổ, bàn tay đè lên ngực hắn, “Đừng như vậy…”

“Giờ cũng biết xấu hổ? Tối hôm qua em rất nhiệt tình.” Đáy mắt Phí Dạ chất chứa ý cười, nâng cao cánh tay cô lên đỉnh đầu, “Em phải biết, là

đàn ông thì đều tham ăn.”

Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên vành tai cô, thành thục khẽ vuốt chỗ nhạy cảm của cô.

Huân Y liền thở hổn hển, cô biết không thể cự tuyệt được người đàn

ông này. Nhưng——trong đầu lập tức hiện lên người phụ nữ trong ảnh kia,

tim lại ‘thình thịch’ một tiếng——

“Từ từ…” Cô khẽ đẩy hắn, đôi mắt theo dõi hắn.

Phí Dạ cũng không ép buộc, trái lại là kiên nhẫn đối diện với cô, “Làm sao vậy?”

“Người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai?” Cô chỉ chỉ vào ngăn tủ cách

đó không xa, giờ khắc này hai người họ đang nằm ở phòng ngủ Phí Dạ.

Kỳ thật cô biết là phải tin tưởng hắn, ít nhất theo tính cách người

đàn ông này, nhất định không phải loại bắt cá hai tay. Cũng vì tình cảm

của hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cứng nhắc, nhưng——ở kia rõ

ràng có ảnh chụp phụ nữ.

Phí Dạ thuận thế nhìn lại, một lúc sau thu hồi tầm mắt nhìn về cô, trong mắt rốt cuộc cũng nổi lên vẻ như đã hiểu chuyện——

“Em nhìn thấy bức ảnh kia nên mới bỏ đi?”

Huân Y cụp mắt, gật gật đầu, không dám ngẩng đẩu lên nhìn hắn——

“Em, em không cố ý xem chỗ riêng tư của anh, nhưng mà——chỉ là em rất

tò mò.” Nói tới đây, cô giương mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không hề

chớp mắt nhìn mình thì lại cụp mắt xuống, “Thật ra…anh cũng không phải

nói đâu, em…”

“Bà ấy là mẹ anh.” Phí Dạ thấp giọng nói.

“Hả?” Huân Y như nghe được tin tức bất ngờ, chỉ chỉ lên bức ảnh, “Anh, mẹ anh? Sao trẻ hơn anh nhiều thế?”

“Cô bé ngốc…” Phí Dạ giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô, “Đó là ảnh chụp lúc

mẹ anh còn trẻ, lúc đó anh còn rất nhỏ, đương nhiên là mẹ anh trẻ rồi.”

Huân Y bặm môi, xấu hổ muốn chết đi được——còn tưởng là——

“Vậy bác gái hiện giờ…”

“Bà đã qua đời rồi, đây là bức ảnh duy nhất của bà.” Vẻ mặt Phí Dạ trầm xuống, ngữ khí cũng có vẻ đượm buồn.

Huân Y mở to hai mắt nhìn, “Tại sao có thể như vậy?”

Phí Dạ thở nhẹ, đem tất cả những chuyện đã xảy ra kể cho Huân Y

nghe…Đây là lần đầu tiên hắn kể cho một người con gái chuyện của chính

mình.

Một lúc lâu sau——

Trên mặt Huân Y đã ướt đẫm nước mắt, đến cuối cùng, chỉ còn thấy tiếng nấc nghẹn ngào.

“Sao vậy?” Phí Dạ thấy thì thì xót xa ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô, “Được rồi, sao lại khóc hả?”

“Phí Dạ…” Huân Y ôm chặt lấy hắn, nước mắt lưng tròng, “Thì ra anh

phải chịu khổ nhiều như vậy…Em nhất định phải đối tốt với anh, quan tâm

đến anh, bảo vệ anh, để anh không bị tổn thương nữa…”

Đối với câu chuyện của Phí Dạ, cô hoàn toàn không biết gì cả. Khí cô

biết hắn có một quãng hồi ức khủng khiếp như vậy thì trong lòng dâng đầy nỗi thương tiếc. Người đàn ông này, cô phải trân trọng mà yêu hắn.

| 17 | Cầu hôn.

“Tại sao lại chọn tôi?”

“Đâu phải tôi chọn, mà là chúng ta đến với nhau.”

Merupuri.

[…'>

“Cô bé ngốc…” Phí Dạ hiểu được, liền ôm chặt lấy cô, “Phải là anh

quan tâm đến em, bảo vệ em mới đúng chứ, sao lại để em bảo vệ anh? Được

rồi, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng.”

“Vâng…” Huân Y nghe lời mà gật đầu, bàn tay nhẹ lau nước mắt trên mặt.

Phí Dạ nhìn cô, trong lòng thực thỏa mãn——

“Huân Y, nói yêu anh đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Y hồng lên, cô chủ động hôn hắn rồi thẹn thùng nói, “Em yêu anh…”

“Nhớ kỹ những lời này đó, cả đời này không cho phép đổi ý, nghe rõ chưa?” Phí Dạ thỏa mãn hôn cô, dịu dàng hết sức.

Huân Y ôm chặt lấy hắn, “Không hối hận đâu, em sẽ không để cho người phụ nữ khác có cơ hội.”

Phí Dạ lại lần nữa thâm tình mà ‘săn sóc’ cô——

————————————

“Phí Dạ, cậu thật sự quyết định rồi?” Trong một góc của Lôi gia, Lôi Dận nhìn Phí Dạ, hỏi.

Phí Dạ hít sâu một hơi, “Đúng vậy, Lôi tiên sinh, thực xin lỗi.”

Lôi Dận cười cười, “Cậu đừng nói xin lỗi với tôi. Vị trí đứng đầu tổ

chức “Ảnh” tuy là ăn trên ngồi trước nhưng cũng không khác gì cái gông

xiềng, một khi ngồi trên đó, cũng sẽ không có quyền lựa chọn. Lúc trước

là tôi không lo chu đáo, Phí Dạ, tôi biết cậu cũng phải đấu tranh nội

tâm nhiều, hiện tại chỉ cần cậu đã quyết định là tốt rồi.”

Phí Dạ cung kính cúi người, lại ngẩng đầu với vẻ nghiêm túc, “Lôi

tiên sinh, là tôi ích kỷ. Ngài có ơn cứu mạng và dạy dỗ tôi, đáng lẽ tôi phải thay ngài giảm bớt gánh nặng, nhưng…”

“Không thể nói vậy được.” Lôi Dận giơ bàn tay lên vỗ vai hắn, “Tôi

hiểu được tâm tư của cậu, nếu cậu chỉ vì báo ơn mà làm chậm trễ hạnh

phúc của chính mình thì cả đời tôi cũng không thể an tâm. Tôi nghĩ, cậu

thổ lộ với Huân Y muộn như vậy, nguyên nhân lớn cũng vì điều này nhỉ?”

Phí Dạ gật đầu, “Đối với Huân Y, xã hội đen vốn vẫn là nguy hiểm. Tôi không dám mạo hiểm.”

“Cho nên mới nói, người ích kỷ thực sự là tôi mới đúng.” Lôi Dận nói

vào đúng trọng tâm, giọng nói cũng bình thường, không hề tức giận, “Tổ

chức “Ảnh” vốn là một bộ phận không thể tách rời với Lôi gia, gá


Insane