
khuôn viên được thiết kế theo kiểu điền viên. Những ngọn
đèn cũng tô lên lối bài trí điền viên. Ngôi biệt thự chia làm bốn tầng.
Tầng một là phòng khách và phòng ăn. Ngày hôm qua cô đã xem qua, phòng
ăn ở tầng một lớn đến nỗi có thể tổ chức tiệc trong đó. Tầng hai là
phòng tập riêng và các phòng cho khách. Tầng ba là phòng ngủ. Tầng bốn
có phòng làm việc của Phí Dạ, đồng thời còn có một bể bơi lộ thiên, từ
đó, có thể ngắm trăng cùng bầu trời đầy sao.
Từ cách bài trí nhà có thể nhìn ra tính cách của một người đàn ông,
thậm chí có thể nghiền ngẫm ra tâm tư của người đó. Huân Y tự thấy là
mình không có bổn phận đó nhưng vẫn tò mò đi xem tầng trên tầng dưới.
Căn biệt thự này quá lớn, cô còn tưởng bị lạc đường, mỗi lần đi qua một
chỗ lại phải nhớ kỹ lối đi.
Phòng ngủ chính là nơi nghỉ ngơi của Phí Dạ. Huân Y nhẹ nhàng đẩy cửa vào, trong lòng có điểm hoảng hốt. Tuy rằng Phí Dạ đã ra ngoài làm việc nhưng cô vẫn lo ngộ nhỡ hắn đột nhiên trở về, bị hắn bắt gặp sẽ rất xấu hổ. Nhưng, cô thật sự muốn biết đến tâm tình Phí Dạ, như thể vội vã đi
tìm mật gấu khi bị bầm tím vậy.
Diện tích phòng ngủ rất lớn, riêng gian phòng ngoài đã khiến Huân Y
níu lưỡi. Có đến mười khung cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là khu vườn
rộng. Đáng tiếc, khu vườn cũng không có nhiều hoa tươi, chỉ có bãi cỏ.
Có lẽ do Phí Dạ quá bận, căn bản là không có thời gian trồng hoa, lại
hoặc là, hắn không thích hoa.
Đẩy cánh cửa bên trong ra, thiết kế ở đó cũng giống phong cách của
toàn ngôi biệt thự, sắc trắng làm chủ đạo, cũng không có vẻ lạnh lẽo như trong tưởng tượng của Huân Y. Chiếc giường rất lớn, hẳn là được thiết
kế riêng, bởi cô chưa từng nhìn qua chiếc giường nào như thế này. Ngẫm
lại thân phận của người đàn ông này, ngay cả xe cũng được thiết kế
riêng, cửa xe cũng được trang bị thiết bị an toàn. Chắc hẳn ngôi biệt
thự này cũng được trang bị an ninh rất tỉ mỉ.
Huân Y không dám lục lọi lung tung, chỉ có thể dùng ánh mắt để quan
sát tất cả, không khỏi nghĩ đến căn nhà nhỏ của mình, nghĩ lại lúc trước đã gây khó dễ cho Phí Dạ. Căn nhà nho nhỏ kia còn không bằng một phần
mười phòng ngủ của hắn…
Trong phòng ngủ có đặt tủ đựng đồ. Cô tiến lên, cũng chỉ nhìn thấy
một ít súng đạn, mỗi khẩu súng đều có kiểu riêng biệt mà cô cũng không
biết được. Tầm mắt vừa chuyển qua, lại bị khung ảnh duy nhất trên tủ thu hút. Cầm lại xem, Huân Y sửng sốt——
Là ảnh chụp một người phụ nữ, trông rất trẻ, mái tóc đen xõa tung bên bờ vai. Ánh mắt kia như là biết nói, ẩn ẩn đưa tình, không biết cô ấy
đang nhìn chăm chú vào cái gì. Điều khiến người ta không thể rời ánh mắt đi được chính là đôi má lúm đồng tiền bên khóe môi cô, nhẹ nhàng tỏa ra nét hạnh phúc——
Tim Huân Y ‘thình thịch’ một tiếng. Bức ảnh này như mới, cũng không
có dính bụi, không khó để tưởng tượng ra chủ nhân đã lau chùi cẩn thận
đến mức nào. Cô nuốt nước miếng, tầm mắt dừng trên người phụ nữ trong
ảnh.
Cô ấy là ai?
Vì sao trong phòng ngủ Phí Dạ lại có ảnh của cô ấy?
Nghĩ đến quan hệ của hai người hẳn là không đơn giản, thậm chí có thể nói, đây là bí mật của hắn. Có lẽ, ngay cả Lôi tiên sinh và Mạch Khê
cũng không biết đến sự tồn tại của người phụ nữ này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Huân Y run nhẹ lên——Lại liên tưởng đến bộ
dáng ấp úng, khi nóng khi lạnh của hắn, chẳng lẽ, cô ấy là người phụ nữ
Phí Dạ thích?
Lồng ngực như bị một chùy nện mạnh xuống, không thể kiềm nén được, bàn tay cầm khung ảnh cũng run rẩy không thôi——
Phí Dạ à Phí Dạ, nếu anh yêu người phụ nữ khác thì cứ nói cho em biết, vì sao cứ trêu cợt hết lần này đến lần khác?
Một nỗi ấm ức cùng nhục nhã dần thấm đẫm cả thân thể Huân Y. Cô đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi quay người rời đi——
Về đêm, nhà họ Lôi vẫn náo nhiệt như cũ. Tiểu Túc Kiêu bị mấy người
lớn trêu đùa cho cười khanh khách. Nơi này hoàn toàn là một bức tranh
hòa thuận, vui vẻ.
Phí Dạ không mời mà đến, khi người làm dẫn vào phòng khách thì ánh mắt có vẻ lo lắng.
“Phí Dạ, cậu đến vừa đúng lúc. Hôm nay có rượu vang được đưa tới, cậu đến nếm thử với tôi đi.” Lôi Dận vẫn bận đắm chìm trong niềm hạnh phúc
nên cũng không phát hiện ra Phí Dạ có điểm không bình thường, chỉ nói
lời tiếp đón.
Phí Dạ vừa muốn nói lại thôi.
Mạch Khê phát giác ra điểm bất thường, thử hỏi, “Phí Dạ, Huân Y đâu? Sao con bé không đi cùng anh?”
Sắc mặt Phí Dạ có vẻ xấu hổ, hắn hắng giọng, “Tiểu thư Mạch Khê, hôm nay Huân Y không đến Lôi gia sao?”
Lôi Dận đang ở một bên đến giờ mới vỡ lẽ. Hóa ra tên này đến Lôi gia
tìm phụ nữ. Hắn còn đang nghĩ, hôm nay thế nào mà mặt trời lại mọc đằng
tây, bởi Phí Dạ vốn không có thói quen đến đột ngột thế này.
Mạch Khê đứng lên, vẻ mặt chần chừ, “Huân Y chưa tới. Phí Dạ, không
phải anh đã làm lạc Huân Y đấy chứ? Không phải là tôi đã giao Huân Y cho anh sao? Con bé lạ lẫm ở đây, sao anh lại không quan tâm đến con bé
chứ?”
“Tôi…” Phí Dạ cụp mắt, “Sáng nay Huân Y kêu mệt, muốn ở nhà nghỉ
ngơi, tôi lại đang vội công chuyện nên đi luôn. Nhưng buổi tối trở về
nhà thì lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu, tôi…”
“Anh——” Mạch Khê cũng bị hắn