
t tách trà nhài, Huân Y lặng lẽ nhìn Phí Dạ. Ánh mắt
hắn thực bình tĩnh, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn, thậm chí cách
hắn uống trà cũng thật khí khái. Cứ như vậy mà nhìn hắn, đúng thật là
một chuyện thú vị. Có điều——
“Phí Dạ, hôm nay anh đến đây là vì…” Cô thử hỏi một câu.
Quá kỳ quái, tự nhiên hắn đi vào nhà cô, còn chả thèm nói tiếng nào mà ngồi ở đây?
Gã đàn ông này, từ lần trước bởi vì hiểu lầm mà đánh hắn, sau khi
biết rõ, cô liền tôn trọng mà không thể đến gần, không đơn giản bởi bối
cảnh của hắn, mà quan trọng hơn chính là bởi ánh mắt hắn.
Trong thế giới của Huân Y, xã hội đen cũng giống như trong phim,
nhanh nhẹn, dũng mãnh, thô bạo, lạnh lẽo. Nhưng người đàn ông này…ngoại
trừ vẻ bình tĩnh của hắn, khi hắn liếc nhìn cô một cái thì toàn thân cô
như có dòng điện chạy qua. Đôi mắt sắc bén của hắn cực kỳ thâm sâu, như
vực sâu không đáy chứa biết bao điều, một khi đã nhìn thì cảm giác thật
phức tạp. Sau này, mỗi lần nhìn hắn, toàn bộ tế bào trong cô như nhũn
ra, bất giác hồi hộp, hoàn toàn không thể khống chế nổi suy nghĩ trong
đầu.
Phí Dạ không biết những suy nghĩ trong lòng Huân Y, chỉ thấy cô cứ đứng yên mà không ngồi xuống thì cực kỳ buồn cười——
“Đây là nhà cô, sao trông giống khách vậy? Ngồi xuống đi.”
Tuy rằng tiếng nói của hắn rất trầm nhưng như có như không một vẻ xa
cách, lại như đang ra lệnh khiến cho Huân Y có ít nhiều cảnh giác.
“Cái đó…Tôi vẫn nên đứng thì hơn, nói như vậy còn tiện cho anh hơn.” Cô đẩy đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói.
Phí Dạ bị những lời này của cô làm cho ngu ngơ, nâng tầm mắt nhìn cô.
Cảm giác hồi hộp kia lại quay về, Huân Y chỉ chỉ vào hắn, “Anh đừng
hiểu lầm, ý của tôi là vóc dáng anh quá cao, tôi ngồi xuống mà vẫn phải
ngẩng đầu nói chuyện với anh, quá là mệt mỏi.”
“À.” Phí Dạ nghe thấy lý do của cô thì gật đầu, còn nghiêm túc nói, “Thực xin lỗi.”
À há?
Lần này đến phiên Huân Y ngơ ngẩn, mãi sau mới có phản ứng lại được, cuối cùng không nhịn cười nổi——
“Anh ngốc thật đấy, dáng người thế nào đâu phải lỗi của anh, xin lỗi tôi để làm gì hả?”
| 3 | Kế hoạch ở chung (1)
“Khi phải đối diện với những điều khó khăn, nguy hiểm nhất để bảo vệ
người mà mình yêu thương, lúc đó người đó có sức mạnh không sợ hãi một
điều gì, cho dù đó là một lời nguyền.”, Katekyo Hitman Reborn.
[…'>
Phí Dạ hơi sửng sốt, không phải bởi lời cô nói mà là vì nụ cười như
hoa đào bên môi cô. Nụ cười kia, không nhuốm chút phong trần, không mục
đích, không toan tính.
“Này…” Huân Y thấy hắn không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn mình thì
trong lòng có chút sợ hãi, đưa tay kéo vạt áo lại, “Phí Dạ, anh không
sao đấy chứ?”
Lúc này Phí Dạ mới định thần lại, tự giễu chính mình ban nãy đã thất
thần. Hắn hắng giọng, nhìn cô rồi nói, “Đáng lẽ phải là tôi nói, tiện
cho cô hơn chứ.”
“Tôi?” Huân Y sửng sốt, chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi làm sao?”
Phí Dạ nhíu mày, dựa người vào sofa, “Trong hôn lễ của Mạch Khê, tôi
nhận được điện thoại của cô, à, nói đúng ra là điện thoại ngày hôm qua
của cô.”
Huân Y hoàn toàn ngây ngẩn, khó hiểu hỏi, “Tôi gọi điện cho anh?”
Phí Dạ gật đầu.
Huân Y lại không hiểu ra sao, “Sao có thể chứ? Sao tôi lại gọi điện cho anh?”
Phí Dạ chậm rãi lấy điện thoại di động ra, tìm nhật ký cuộc gọi, “Cô có thể tự mình xem, số này không phải của cô sao?”
Huân Y nhận lấy điện thoại, bỗng dưng trợn tròn mắt lên, đúng thật là số của cô. Trong lòng bỗng có chút khó hiểu, không nói thêm câu nào, cô liền lấy di động của mình ra tìm nhật ký cuộc gọi, thiếu chút nữa cắn
đứt đầu lưỡi. Đúng là cô đã gọi cho Phí Dạ.
“Anh…sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Cô đánh trống lảng đi,
làm ra vẻ hỏi cung người xấu. Chuyện này thật hoang đường, đúng là bị
thần kinh nên cô mới gọi cho hắn.
Phí Dạ cũng không kiêng dè, “Là Mạch Khê từng cho tôi, để mỗi lần tôi đến Provence chăm sóc cho cô.”
“Nhưng mà anh không gọi cho tôi lấy một lần.” Huân Y vội vàng nói.
Phí Dạ nhíu mày lại, “Bởi vì nhìn qua trông cô tốt lắm, không cần tôi chăm sóc.”
Huân Y nhướng mày, trên mặt hơi có vẻ mất tự nhiên, sau đó liền giơ
điện thoại của hắn lên, cố ý nói, “Không phải là vì anh có số điện thoại của nhiều cô quá, nên không có sức mà chăm sóc tôi chứ gì?”
“Tôi không cần thiết phải lưu số điện thoại của người phụ nữ nào cả.” Phí Dạ thản nhiên nói.
Huân Y trừng mắt, “Tôi không tính là phụ nữ sao?”
“Cô?” Phí Dạ nhìn cô từ trên xuống dưới, buồn cười mà nói, “Trong mắt tôi, cô nhiều lắm chỉ là một cô bé mà thôi, nhất là lúc đeo cặp kính
này, trông càng giống mấy cô nhỏ chỉ thích ăn kem ly, chẳng có chút gì
hợp với hai từ ‘phụ nữ’!”
“Này, Phí Dạ!” Huân Y bực bội, ném điện thoại vào người hắn, xoa xoa thắt lưng—— “Anh nhất định phải nói thẳng thế sao?”
“Chẳng lẽ cô thích nghe nói dối?” Phí Dạ còn bày ra bộ dáng nghiêm
túc. Hắn đứng dậy, ngay sau đó không nói gì liền tháo mắt kính của cô
xuống, khiến cô sợ quá mà kêu ầm lên.
“Nhìn cô không đeo kính được lắm, rất giống phụ nữ. Thật sự cận nặng vậy sao?”
“Phí Dạ, anh thật quá đáng! Trả lại kính cho tôi!” Trước mắt Huân Y
mờ mờ, cô kinh hãi