
là tận thế, nó sẽ vẫn sống như bình thường, rất lạc quan.” Ông Cather liên tục xua
tay, nói một cách chắc chắn.
Phí Dạ không nói gì, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn hắn không thể đoán ra được cảm xúc gì.
“À, đúng rồi, Phí Dạ, nếu cậu quyết định ở lại thì tốt nhất nên ở
trong thị trấn nhỏ này. Khách sạn trong nội thành tuy rằng rất tốt nhưng đi đi lại lại không tiện. Thế này đi, cậu đi tìm Huân Y, nó sẽ sắp xếp
chỗ ở cho cậu.” Ông Cather đề nghị.
Phí Dạ chần chừ, “Ở lại thị trấn?”
“Yên tâm đi, Phí Dạ, thị trấn này về đêm rất đẹp. Các cậu quen với
chốn thương trường, cũng nên cảm thụ thiên nhiên, như vậy mới có thể cảm thận được cuộc sống đích thực. Ở lại khách sạn có gì tốt đâu, ngay cả
đồ ăn cũng là do đầu bếp đưa lên, một chút đời thường cũng không có.”
Ông Cather có vẻ không tán thành lắm lối sống hiện đại, ngừng một chút
rồi lại nói: “Tôi cho cậu địa chỉ của Huân Y, cậu có thể trực tiếp đến
tìm con bé, nó sẽ sắp xếp tất cả.”
oOo
| 2 | Bay đến Provence (2)
Ông Cather vừa nói địa chỉ, vừa viết lại bằng tiếng Pháp, chỉ còn
thiếu nước vẽ bản đồ. Xuyên qua vài cánh đồng oải hương, cuối cùng, Phí
Dạ cũng tìm được địa chỉ của Huân Y.
Ngôi nhà này cũng khá giống ngôi nhà Mạch Khê từng ở. Kiến trúc gỗ
độc một màu trắng. Hẳn là mọi người đều thích ở giữa cánh đồng hoa phải
có khoảng không gian cực lớn, nhưng chỉ có căn nhà màu trắng là nhỏ
xinh. Căn nhà này có hai tầng, tấm rèm tím hợp làm một cùng với sắc tím
của cánh đồng hoa. Căn nhà lọt thỏm trong một trang trại khá lớn. Hàng
gạch trắng dọc đường đi cũng thật tinh tế. Xung quanh đó còn đặt vài
chiếc ghế trắng, trên ghế là con mèo nhỏ nằm ngủ ngon lành. Thấy có
người vào, mèo con chỉ kêu vài tiếng rồi lại uể oải đi vào giấc ngủ say
sưa.
Mới đầu chiều, cảnh tượng như vậy cũng khiến Phí Dạ cảm thấy thoải mái.
Cửa sổ mở rộng truyền ra tiếng bản nhạc Jazz du dương, nghe kỹ thì mới phát hiện ra là bài hát Les Champs Elysees của nhạc sĩ nổi tiếng người Pháp Clementine. Ở Provence, vào một buổi
chiều như thế này mà lại nghe ca khúc này thì hương vị cuộc sống càng
thêm yên ả.
Trong lúc nhất thời, Phí Dạ có vẻ ngơ ngẩn, cho đến khi cơn gió nhẹ
thổi qua, làn gió man mát từ đỉnh núi tràn xuống ít nhiều phá đi sự
hưởng thụ của hắn dưới ánh mặt trời.
Chắc hẳn là trong phòng có người, vì chẳng những hắn nghe được tiếng nhạc mà nhìn lên cửa sổ còn thấy một đôi bàn chân!
Phí Dạ không nhịn cười nổi. Đã bao lâu rồi hắn không có những khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy?
Có điều——
Hắn hơi nghiêng đầu. Ánh nắng chiếu lên đôi chân kia, nói thật, nhìn
hai bàn chân này đúng như của trẻ con. Làn da non mịn, trắng hồng càng
đẹp hơn dưới ánh nắng, ngón chân thon nhỏ, chỉ có thể dùng từ “tuyệt
đẹp” để miêu tả, lại còn đang ngoáy ngoáy theo điệu nhạc. Không khó để
nhìn ra chủ nhân của nó nhàn nhã đến mức nào.
Không biết vì sao, đôi bàn chân trắng mịn dưới ánh mặt trời lại khiến Phí Dạ hơi xôn xao, làm cho tâm tình trầm ổn có chút rung động. Hắn hơi sửa lại vẻ bối rối, nâng tay lễ phép gõ cửa.
Con mèo nhỏ trên ghế trắng đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Phí Dạ thì
nó “meo meo” một tiếng, rồi lại “khò khè” ngủ say sưa, một chút sợ sệt
với người lạ cũng không có.
Tiếng nhạc trong phòng vẫn không dừng lại, chỉ truyền đến tiếng nói trong trẻo——
“Cửa không khóa, vào đi!”
Phí Dạ hơi giật mình, thử đẩy cửa. Quả nhiên là đang mở. Hắn không
thể không buồn cười. Đúng thật, ở nơi này, sẽ chẳng phải lo có người
xấu, cũng không cần lo có trộm, bởi vì nơi này quá đỗi bình yên.
Tầng một cũng là phòng khách, vô cùng sạch sẽ, lại giống như phong
cách của quán nhạc Jazz. Chỗ nào cũng thấy tràn ánh mặt trời, lại có nét giản dị của nông thôn nước Pháp.
Còn Huân Y thì đang ngồi trên ghế. Cô mặc quần áo lụa trắng, hai chân không e dè gì mà gác lên bậc cửa sổ khiến cho hai ống quần trượt xuống
đến ngang đầu gối. Cô đang ôm một quyển sách rất dày, còn đeo một cặp
kính cận gọng đen, trông cực kỳ giống một cô sinh viên chăm chỉ.
Nhìn thấy Phí Dạ sửng sốt đứng ở cửa, Huân Y cũng có chút giật mình,
trong lúc nhất thời còn quên buông hai chân xuống, cứ chằm chằm nhìn
bóng dáng cao lớn kia. Một lúc sau cô mới ấp úng hỏi, “Phí Dạ…sao anh
lại tới đây?”
Phí Dạ đứng yên ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này thì tiến không được
mà lui cũng không xong, ‘nửa ngày sau’ hắn mới thở dài, “Cô không định
ngồi mà đón khách đấy chứ?”
Lúc này Huân Y mới ý thức được, vội vàng đứng dậy, đặt sách sang một
bên, luống cuống tay chân đến tước mặt Phí Dạ rồi ngẩng đầu nhìn hắn,
“Mời vào…mời vào…”
Trong lòng cô không khỏi oán hận. Gã đàn ông này cao như vậy làm gì chứ? Ngẩng đầu nhìn hắn thật mệt chết đi được!
Phí Dạ cũng không hề khách sáo, đi đến sofa rồi ngồi xuống. Phía sau
hắn là khung cửa sổ, làn gió mát ùa đến đưa theo hương hoa. Có lẽ, cũng
chỉ có nơi này mới đem lại sự nhàn nhã như vậy.
Huân Y không biết phải làm thế nào. Gã này cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy, tuy rằng có vài lần tiếp xúc nhưng hắn chưa từng tới nhà cô. Sao hôm nay lại đột nhiên đến thăm?
Pha cho hắn mộ