XtGem Forum catalog
Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323162

Bình chọn: 7.00/10/316 lượt.



nghĩ ra kế sách. Chẳng thà để cho hai người này làm phù dâu phù rể, nói

không chừng còn có thể thúc đẩy mọi chuyện tốt lên.

Nói ý nghĩ này cho Lôi Dận nghe, Lôi Dận không chút do dự mà đồng ý

với cô. Trong mắt hắn, ai làm phù dâu, phù rể không quan trọng, quan

trọng là…hắn có thể lấy Mạch Khê về làm vợ.

Vừa vào cửa, ánh mắt Nhiếp Thiên Luật đã không rời khỏi Đồng Nhan.

Sau khi Đồng Nhan bị đẩy vào trong lòng, anh càng không muốn buông tay,

ôm chặt lấy cô rồi cười với Mạch Khê, “Yên tâm đi, cứ giao Đồng Nhan cho anh.”

Mặt Đồng Nhan càng đỏ hơn.

Lúc này, phía sau Hoắc Thiên Kình chui ra hai đứa tiểu quỷ, là Quân

Nghị và Tư Khuynh. Quân Nghị mặc một bộ lễ phục trẻ con được cắt may

tinh tế, khuôn mặt nó còn toát lên vẻ khí khái anh hùng đến mười phần

giống Hoắc Thiên Kình. Còn Tư Khuynh thì được Úc Noãn Tâm ăn vận cho y

như một công chúa, bộ váy xinh đẹp lại thêm cả châm cài ngay trước ngực, toát lên đúng vẻ của một thiên kim tiểu thư.

“Quân Nghị, Tư Khuynh, sao các con lại trốn sau lưng ba? Hôm nay là

hôn lễ của dì Mạch Khê, các con nhất định phải nghe lời. Còn nhớ ba mẹ

dạy các con phải làm thế nào không?” Úc Noãn Tâm kéo hai đứa bé lại,

khuôn mặt tràn ý cười dịu dàng.

“Mẹ à, mẹ nói sai rồi, không phải là dì Mạch Khê, là mẹ nuôi chứ.”

Quân Nghị bày ra bộ dáng muốn uốn nắn Úc Noãn Tâm, sau đó lại học điệu

bộ người lớn, bắt hai tay ra sau lưng.

“Mọi người biết đấy, trí nhớ con lúc nào cũng tốt, chỉ có Tư Khuynh

là ngốc. Em ấy nhát như con kiến ý, tẹo nữa con chỉ sợ em ấy sẽ làm loạn lên. Nói thật, nếu con gái mà làm sai, con trai đi cùng không biết sẽ

mất mặt thế nào đây?”

Lôi Dận buồn cười mà nhìn Quân Nghị, sau lại nhìn Hoắc Thiên Kình, “Con cậu mồm miệng nói chuyện càng ngày càng giống cậu.”

Hoắc Thiên Kình cực kỳ kiêu hãnh mà nhếch môi, “Đương nhiên, con mình mà, không giống mình thì còn giống ai? Không cần ganh tỵ đâu, Lôi, cậu

vẫn là chậm hơn mình. Nhìn các con mình xem, một trai, một gái, còn cậu? Xem ra cậu phải tăng tốc mới được!”

“Yên tâm!” Vẻ tươi cười của Lôi Dận nhìn qua có vẻ quỷ quái, hắn thấp giọng nói, “Ít nhất Khê nhi nhà mình còn thích sinh cho mình mấy đứa

đấy.”

Sắc mặt Hoắc Thiên Kình tối sầm lại…

Những lời này nghe ra không ngoa chút nào. Từ khi có Quân Nghị và Tư

Khuynh, gần như Úc Noãn Tâm chỉ dồn hết tâm sức lên hai đứa bé, bởi thế ý muốn nhiều con nhiều cháu của hắn tạm thời không thể thực hiện được.

Mỗi lần quấn quýt lấy Úc Noãn Tâm, hắn đều bị cô từ chối hoàn toàn vô

cảm. Không phải cô không muốn sinh con, chỉ là cảm thấy hai đứa con này

còn nhỏ, nếu lại sinh thêm một đứa nữa, cô sợ không có đủ sức lực mà

chăm sóc chúng.

“Lôi à, nếu cậu muốn có mấy đứa con, tốt nhất chỉ nên có ba, bốn đứa

thôi. Mà mới như vậy, phụ nữ cũng chẳng còn tâm tư đâu, bọn trẻ con này

đáng yêu lắm, có thể câu mất hồn phụ nữ đi đấy!” Hoắc Thiên Kình làm ra

vẻ chân thành khuyên bảo Lôi Dận.

Lôi Dận cúi đầu cười, “Khê nhi, nghe thấy chưa?”

Mạch Khê nghe xong thì đỏ bừng mặt, hờn dỗi đánh một cái lên người

Lôi Dận, “Anh nói nhẹ nhàng quá đấy. Anh có biết phụ nữ mang thai mệt

thế nào không? Nhất là hôm nay này, hôn lễ thôi mà anh không thể chờ

được thêm mấy tháng nữa.”

“Làm đám cưới sao có thể đợi được. Mấy tháng nay anh sống một ngày

như một năm ấy, cưới em về nhà, anh yên tâm hơn.” Lôi Dận ngang ngược

nói bên tai cô.

“Anh lo lắng gì chứ? Em đã mang thai con anh rồi, còn có thể chạy đi đâu được nào?” Mạch Khê bất đắc dĩ cười.

“Vẫn không được, em nhỏ như vậy, tuy nói là đã mang thai nhưng vẫn

như trẻ con tính tình không ổn định, tính hiếu động của em vẫn quá là

mạnh mẽ.” Lôi Dận đè thấp giọng nói, cúi đầu cười, “Nhưng mà anh biết em rất vất vả, lát nữa, anh sẽ bế em vào nhà thờ.”

“Không cần đâu, mất mặt lắm.” Mạch Khê không thèm để ý đến đề nghị

của hắn, tự đi đến trước mặt hai tiểu quỷ. Bởi vì cô đang mang thai nên

không thể ngồi thụp xuống, chỉ có thể hơi hạ thấp người…

“Tư Khuynh à, không phải sợ đâu, lát nữa con cứ đi theo anh vào nhà thờ là được rồi.”

Tư Khuynh tiến lên, cầm lấy ngón tay Mạch Khê, lanh lảnh nói: “Tư

Khuynh không sợ tí nào, là Quân Nghị bảo con sợ. Mẹ nuôi, Quân Nghị nói

chờ mẹ có em bé, sẽ không thương con nữa, có phải không ạ?”

Một câu này đủ khiến những người trong phòng nghỉ cười ha hả.

“Sao lại thế được? Tư Khuynh, mẹ nuôi vẫn sẽ thương con, giống như mẹ con rất rất thương con vậy.”

Tư Khuynh cực kỳ vui sướng, trừng mắt liếc nhìn Quân Nghị một cái——

“Này, Hoắc Quân Nghị, có nghe thấy không? Về sau anh còn nói bậy, nhất định em sẽ không khách sáo với anh!”

Quân Nghị ngồi trên ghế nhíu mày, làm bộ uể oải nói: “Phụ nữ đúng là

không quả quyết, thật sự không phục. Đó chỉ là anh lừa em thôi, cứ làm

như trời sập đến nơi ấy. Còn nữa, nói chuyện đừng như kiểu làm nũng,

cũng lớn cả rồi, người lớn không thích bộ dạng đấy của em đâu.”

“Anh…” Tư Khuynh vừa nghe thấy thế thì khuôn mặt ‘phấn điêu ngọc mài’ nhăn nhó lại, còn có vẻ như sắp khóc, “Ba…” Cô bé quay đầu chạy đến bên cạnh Hoắc Thiên Kình, nghẹn ngào nói: “Quân Nghị lại bắt nạ