
Ước, lần này diễn trò với ông,
tôi thật sự rất phấn khích!" Lôi Dận cười lạnh, như là tên ma vương bước ra từ địa ngục.
"Không thể nào..." Sa Ước liên tục lui về phía sau, "Mày không thể có thời gian sắp xếp tỉ mỉ như vậy được..."
Lôi Dận nhếch môi, "Từ khi tôi phát hiện ra nhật ký của Bạc Tuyết đã bắt đầu rồi, trong khoảng thời gian này thì đối phó với ông, vậy là đủ
rồi!"
"Tao đã sai người tung tin đồn mà..."
"Cho nên tôi mới tương kế tựu kế."
"Cổ phiếu Lôi thị tụt giá..."
"Là giả."
"Tài chính Lôi thị quay vòng..."
"Là giả."
"Phí Dạ cùng Mạch Khê kết hôn..."
"Là giả."
"Phí Dạ chết..." Sa Ước nhìn Lôi Dận rồi đột nhiên cười to, "Thì ra tất
cả đều là giả, Lôi Dận ơi Lôi Dận, mày với cha mày giống hệt nhau, quỷ
kế đa đoan. Tao thua, không ngờ lại thua trên tay mày!"
"Nếu tôi không tương kế tựu kế thì sao có thể khiến cho cổ đông tin là
tôi đang điên cuồng chứ? Nếu thế đương nhiên ông cũng không tin tất cả
đều là sự thật."
Đôi mắt lạnh lẽo của Lôi Dận nhìn ông ta.
Sa Ước lui về sau vài bước..
"Tao thật sự đã tưởng là thật. Ngày đó rõ ràng Phí Dạ đã trúng đạn..."
"Muốn làm giả quá dễ dàng, ông không biết tổ chức Ảnh tinh thông cái gì
à? Chế tạo một viên đạn hoàn mỹ quá đơn giản, lực bắn viên đạn này không hề mạnh như mọi người thấy, nó chỉ xuyên qua một túi máu đã được chuẩn
bị trước, khi chạm đến vị trí tim thì khiến cho tim tạm thời ngừng đập.
Loại tiểu xảo này không ngờ lại lừa được ông..."
"Thì ra...Cho nên Phí Dạ vẫn ở lại căn cứ theo dõi người của tao?"
"Thông minh!"
"Tao sẽ không cho chúng mày lấy hết của tao đâu, cho dù chết, tao cũng sẽ không chết trong tay chúng mày..."
"Có thể!" Lôi Dận không kiêng dè mà nói, lại quay đầu nhìn James đang
trợn mắt há mồm, "Ngài James, thế nào, ông đang sợ quá phải không?"
James chỉ vào Sa Ước, giọng nói run rẩy: "Ông, thì ra ông chính là người thần bí kia..."
Sa Ước hung hãn nhìn chằm chằm James, chỉ hận không thể xé lão ta thành hai!
"James, còn có một chuyện có lẽ ông không biết, thời gian chuẩn bị trước hạng mục, tài chính của ông đều được đưa vào đó. Hẳn là Sa Ước sẽ không nói cho ông, mà mục đích của ông ta chỉ là lấy chỗ tiền đó, tiền của cổ đông và tài chính Lôi thị để rửa tiền mà thôi, ông...bị ông ta lợi
dụng!" Lôi Dận gằn từng tiếng nói.
Sắc mặt James đột nhiên chuyển thành trắng bệch, tiện đà phẫn nộ rống lên...
"Chết tiệt, ta giết ngươi!" Lão gầm lên rồi giận dữ rút con dao trong đĩa hoa quả, nhằm thẳng vào sau gáy Sa Ước.
Sắc mặt Sa Ước căng thẳng, song đột nhiên ông ta ra tay, lúc James còn
không kịp phản ứng đã đoạt được con dao trong tay lão, chỉ trong một
giây đã cắm thẳng con dao vào đầu vai James!
"A..." Một tiếng hét thảm thiết!
Mọi người kinh hãi, ào ào lui về phía sau!
"Sa Ước, ông không chạy được nữa đâu, mau buông vũ khí!" Cain cùng vài tên cảnh sát rút súng ra chĩa về phía Sa Ước.
"Không được phép tiến lên, nếu không con dao này sẽ trực tiếp cắt đứt
động mạch của nó, tao chết thì không sao cả. Cain, không phải mày muốn
phá án của Bạc Cơ sao? Cho nên tốt nhất mày nên cầu cho nó ngàn vàn lần
không có chuyện gì!" Bộ mặt Sa Ước hoàn toàn lộ ra, ông ta dí con dao
vào cổ James, vừa uy hiếp vừa đi lùi ra phía thang máy...
"Mày, chúng mày đừng có mà tiến lên...tao không muốn chết, không muốn
chết..." Giọng James y như con lợn bị chọc tiết, cực kỳ khó nghe.
Tất cả mọi người đều chậm rãi đi theo.
Lôi Dận tỉnh bơ nhìn một màn trước mắt, nhìn Cain và mấy tên cảnh sát ý
bảo họ không cần đi theo. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phí Dạ.
Phí Dạ gật đầu một cái còn Lôi Dận thì nhếch khóe môi.
Sa Ước mang theo James làm con tin, xuống thang máy. Đám cảnh sát không nói gì, chỉ lần theo một lối thang bộ mà chạy xuống...
Trước cửa Lôi thị có một chiếc xe, vây chung quanh đều là cảnh sát. Cùng lúc đó, đoàn người cùng các cổ đông đều chạy ra. Các phóng viên thì
chẳng để ý gì cả, chỉ tập trung chụp ảnh.
"Lôi Dận, tao nói rồi, tao sẽ không rơi vào tay mày đâu, mày đừng hòng
mà bắt được tao!" Sa Ước cười sang sảng, mở cửa xe, một tay thì tóm chặt lấy cổ James cùng với con dao nhỏ.
Lôi Dận không hề nóng vội, đừng trên bậc cửa Lôi thị, từ trên cao nhìn xuống hành vi của Sa Ước.
"Lái xe, thằng đần này, lái xe đi cho tao!" Lần thứ hai Sa Ước giơ con dao lên, hung hăng chém một nhát trên đùi James. (Jins: Dao gọt hoa quả mà cứ như superknife :)))
"A..."
Xe lăn bánh trước mặt bao người, nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng đáng
sợ đã xảy ra. Chỉ nghe thấy một tiếng vang cực lớn, chiếc xe nổ mạnh,
tung lên không trung, sau đó như một quả cầu lửa nở rộ...
Nhóm cảnh sát vội vàng tản ra...
Đợi xe nổ hoàn toàn xong, họ mới thi nhau kéo đến...
Lôi Dận nhìn tất cả mọi chuyện đã phát sinh, hận ý trong mắt chậm rãi
mất đi...Tất cả đã xong, ân oán ba mươi lăm năm rốt cục cũng kết thúc
trong một khắc này!
"Nếu có thể, con còn muốn cho hắn chết thảm hơn!" Hắn lạnh lùng nói nhỏ.
"Dận nhi, con đã làm cha con vui lòng rồi." Y Gia Mông nói một câu từ đáy lòng.
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, "Vâng, thưa mẹ."
"Lôi tiên