
, có điều trong nháy
mắt đã khôi phục bình thường. Một hồi lâu cô mới gật đầu, "Tôi biết rồi, trở về tòa thành đi."
Sự vâng lời của cô trái lại khiến Phí Dạ bất an cùng đau lòng, thầm thở
dài một hơi, nhìn chằm chú khuôn mặt cô rồi mới xoay người, vừa muốn
khởi động xe.........
"Phí Dạ... "
Mạch Khê ngoài ý muốn mở miệng gọi tên hắn, giọng nói rất nhẹ, lại giống như giọt nước nhỏ chảy vào tim hắn.
Phí Dạ một lần nữa xoay người nhìn cô, "Tiểu thư Mạch Khê có gì dặn dò?"
Mạch Khê cụp hàng mi dài, lại nâng khuôn mặt có vẻ xấu hổ lên, dường như có việc khó nói.
Phí Dạ hơi nhíu mày, vẫn kiên nhẫn nhìn cô.
"Tôi, tôi, có việc.....gấp."
Nàng nuốt nuốt nước miếng, hai má lúm đồng tiền hiện ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không chút huyết sắc giờ lại phiếm hồng.
Phí Dạ trong lúc nhất thời có chút sợ hãi. Cô tựa như con thú nhỏ trêu
người, cô cúi đầu ngượng ngùng vô cùng xinh đẹp, đủ có thể gây ra chiến
tranh giữa đám đàn ông.
Thấy đôi mắt Mạch Khê mang vẻ bối rối, lúc này hắn mới có phản ứng lại,
cũng rõ nguyên nhân mặt cô hồng như vậy, liền vội vàng xuống xe mở cửa.
Gió đêm thổi nhẹ mái tóc dài của
Mạch Khê, từng sợi tóc tinh tế mang theo mùi hương thoang thoảng, không
giống với mùi nước hoa và mĩ phẩm như những người con gái khác. Loại
hương này thoảng như mùi cơ thể, từng đợt từng đợt tỏa ra khiến người
khác không đành lòng, chìm đắm trong đó.
Nước mắt dường như đã không còn dấu vết trên khuôn mặt cô nữa. Trong một khắc, nét cười thản nhiên lộ ra, đẹp tựa mây trôi, lại như nhành lan
trắng nổi trên mặt nước......
"Cám ơn anh, tôi...sẽ quay lại ngay."
Mạch Khê nhẹ giọng, thản nhiên nhìn vào đôi mắt chăm chú của Phí Dạ.
Phí Dạ như mê muội, nụ cười của cô so với hoa còn đẹp hơn, ngoài ý muốn còn nghe được giọng nói chần chờ của cô, hắn gật đầu.
Mạch Khê âm thầm thở một hơi, nhanh chóng chạy đến phía nhà vệ sinh công cộng ở xa xa kia.
Phí Dạ không lên xe, mà dựa cả thân mình cao lớn lên thân xe. Cho đến
khi bóng dáng Mạch Khê bị tán cây che khuất, trong đầu hắn lại hiện ra
nụ cười xinh đẹp ban nãy của cô...
Trong tim hắn, chưa bao giờ có cảm giác ấm áp đến vậy.
Châm một điếu thuốc, khuôn mặt cương nghị của Phí Dạ hãm trong làn khói thuốc, đôi mắt lãnh đạm dần nổi lên nghi hoặc...
Lôi tiên sinh sao lại biết rõ hành tung của tiểu thư Mạch Khê đến vậy ?
Bất tri bất giác, hắn lâm vào trầm tư, cho đến khi....
Điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc châm vào đầu ngón tay sinh đau, nhẹ run
lên, tàn thuốc rơi xuống. Phí Dạ nhíu mày, lúc này mới phát hiện Mạch
Khê đã vào trong rất lâu. Trong mắt nhất thời hiện lên độ cảnh giác, hắn không nói lời nào đi thẳng đến khu vệ sinh công cộng...
Đáng chết !
Đây rõ ràng là nhà vệ sinh mới xây, lối vào kín mít, căn bản là không thể sử dụng được.
Tiểu thư Mạch Khê ?
Đôi mắt Phí Dạ không chớp, con ngươi sắc bén như tia X-quang quét qua tứ phía.
Rất bình thường, không có dấu vết gì, chắc chắn tiểu thư Mạch Khê không phải bị bắt cóc, cô ấy....chạy trốn !
Đáng chết !
Phí Dạ đấm mạnh vào thân cây đại thụ bên cạnh, lực đạo khá lớn làm cho
cái cây rung một chút, vài chiếc lá đã rơi xuống đỉnh đầu hắn, lại bị
hắn buồn bức gạt ra. Chưa nói câu nào, chạy về xe, hắn bắt đầu đi dọc
theo hướng Mạch Khê có thể chạy trốn.
Hắn thế nào lại động lòng trắc ẩn ! Hơn nữa còn phạm phải sai lầm nhỏ nhất, lại không nhìn ra dự tính đằng sau nụ cười của cô.
Chiếc xe như tên bay lao ra ngoài.
Một lúc lâu sau, khi mọi thứ đã tĩnh lại, mới thấy một bóng dáng nhỏ bé
trên cây mà Phí Dạ vừa đứng cạnh, tán cây rậm rạp hoàn toàn che đi thân
mình của cô.
Mạch Khê nhảy xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Nếu cô chạy trốn ngay, nhất định sẽ bị Phí Dạ tìm được. Cô chỉ có hai cái chân, sao có thể chạy trốn một cái xe ?
Nhìn thấy nguy hiểm đã qua, Mạch Khê cố nén cảm giác đau đớn trên người, hướng đường ngược lại mà chạy thật nhanh...
______________
Ánh trăng kéo dài bóng hình Mạch Khê. Cô lựa chọn nơi có nhiều người để
đi, như vậy sẽ che lấp được tốt hơn. Lần này bỏ trốn là đường đột nên
không hề chuẩn bị gì. Dưới bóng đêm, Mạch Khê như con nai lạc đường,
không biết nên đi đến đâu, thậm chí lúc này cô cũng không muốn đến
trường,
Cũng chẳng cần quan tâm nhiều như vậy. Cô cực kỳ sợ ban đêm, chỉ nghĩ xa một chút là muốn bình an trải qua một đêm mà thôi.
Ở ngã tư đường, xe cộ tấp nập.
Mạch Khê hốt hoảng, thiếu chút nữa lao vào một chiếc xe, sợ tới mức ngã ngồi trên đường, lúc này mới có chút cảm xúc mơ hồ...
Người thanh niên bên trong nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạch Khê, giọng nói đau lòng quen thuộc cất lên...
"Mạch Khê, sao lại là em ? "
Ngay sau đó, thân mình nho nhỏ được hơi ấm quen thuộc bao lấy.
"Thánh Trạch. . . . . . " Mạch Khê dường như đã trải qua mấy thế kỷ, từ
trong đôi mắt dịu dàng của người thanh niên mới thấy được mình bất lực
thế nào.
"Mạch Khê, bộ dáng của em thực không ổn, có chuyện gì xảy ra vậy?" Thánh Trạch lo lắng nhìn Mạch Khê, cũng cẩn thận xem xem cô có bị thương
không.
Cánh tay bị Mạch Khê ôm chặt lấy, thân mình run rẩy