
ng nghe lời!
Trước mắt người đàn ông lại hiện ra khuôn mặt như đóa hoa lam, xinh đẹp mà vô cùng buồn bã.
Ấn đường của hắn đột nhiên nhíu lại, sự mềm mại và dịu dàng trong mắt
không thấy nữa, còn lại chỉ là vẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo khôn cùng.
Mười bốn tuổi...
Hắn cũng không sốt ruột!
__________________
Sinh nhật tuổi mười bốn của Mạch Khê cũng không khác trước là mấy. Cái
tuổi này không lớn cũng chẳng nhỏ nên dường như không mang nhiều ý
nghĩa, hứng thú lắm. Bánh sinh nhật cũng giống như cũ, ước chừng cao hơn cô một cái đầu; trang sức xa hoa, sáng lóa; có điều cô có thể tận mắt
nhìn thấy khuôn mặt hiền lành, vui sướng của bác Hàn Á.
Trong bữa tiệc sinh nhật chỉ có người của Bạc Tuyết Bảo, người làm ở tòa thành trên dưới trăm người đều có mặt đủ cả, rất náo nhiệt. Mạch Khê
dường như đã quen với việc này, thậm chí là kiểu tiệc sinh nhật riêng
biệt này.
"Bác Hàn Á, các bạn của con có thể đến tham dự sinh nhật không ạ?" Mặc
một chiếc váy công chúa xinh đẹp, Mạch Khê nhìn chiếc bánh ngọt cao hơn
mình, nhẹ giọng hỏi.
Quản gia Hàn Á nhẹ nhàng cười, bàn tay to khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô...
"Tiểu thư Mạch Khê bây giờ còn nhỏ, đợi đến mười tám tuổi có thể mời các bạn đến thành dự sinh nhật."
"Tại sao hiện tại không thể ạ?" Mạch Khê khó hiểu.
"Bởi vì Lôi tiên sinh không cho phép." Quản gia nhẹ giọng nói.
Mạch Khê nhẹ nhàng nhíu đôi mày đen, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Chỉ là cho đến bây giờ con vẫn chưa biết mặt ba nuôi."
Cô gần như là đã quên sự tồn tại của cha nuôi, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có bác Hàn Á bên cạnh.
Vẻ tươi cười của quản gia có một chút cứng ngắc, "Tiểu thư sẽ được gặp."
"Như vậy con có điều ước sinh nhật, hy vọng có thể sớm nhìn thấy ba nuôi một chút." Mạch Khê cười khanh khách, nói nửa thật nửa đùa.
Quản gia dừng ở khuôn mặt cô, một lúc lâu sau mới nói: "Ta nghĩ... tiểu
thư Mạch Khê đến mười tám tuổi là có thể nhìn thấy Lôi tiên sinh ."
"Mười tám tuổi?"
Mạch Khê nhún nhún vai, lập tức lè lưỡi, "Nói vậy thì ba nuôi của con
hẳn là ‘thế ngoại cao nhân’, nhưng mà, có được nhìn thấy ba nuôi hay
không không quan trọng, quan trọng là... bác Hàn Á mới là người hiểu
Mạch Khê nhất."
"Tiểu thư thật là dẻo miệng."
Trong lòng quản gia Hàn Á thực lo lắng, nhìn thấy khuôn mặt cô tươi cười trong suốt thì cũng cảm thấy vui mừng, "Không biết tiểu thư Mạch Khê
muốn mời bạn nào tham dự tiệc sinh nhật?"
Kỳ thật, đứa nhỏ này từ bé đến lớn cũng rất cô độc, nếu gạt cậu chủ, để
cho Mạch Khê mời vài người bạn về không phải là không thể.
Mạch Khê nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời...
"Là con trai của thầy giáo nha, anh ấy hơn con một tuổi, lúc con đi học
anh ấy đối với con rất tốt. Bác Hàn Á xem, quà này là anh ấy tặng cho
con đấy."
Cô nhanh chân chạy đến phòng ngủ, cầm ra một cây trâm, mặt trên là con
bướm bay lượn trong bụi hoa, tuy rằng không mấy xa hoa nhưng có thể gọi
là tinh xảo vô cùng.
Quản gia Hàn Á nao nao, sắc mặt lập tức hiện vẻ căng thẳng...
"Bạn của tiểu thư Mạch Khê là con trai?"
Mạch Khê khó hiểu nhìn quản gia, gật gật đầu, không hiểu vẻ mặt của ông sao lại kỳ quái như vậy.
Trên vầng trán của quản gia nổi lên nét lo lắng, ông nhìn Mạch Khê, muốn nói gì đó lại thôi.
"Bác Hàn Á, bác sao vậy?"
"À, không, không có gì."
Quản gia vội vàng gợn lên nét cười trên khuôn mặt, che khuất đi đôi mắt
như có như không sự lo âu, ông vỗ nhẹ đầu Mạch Khê, "Tiểu thư đã hoàn
thành việc học bên đó, những người kia về sau cũng không tiếp xúc nữa.
Lôi tiên sinh đã vì tiểu thư mà sắp xếp chuyện học hành tiếp theo rồi.
Từ ngày mai trở đi, tiểu thư sẽ ở lại Bạc Tuyết Bảo."
"Con sẽ không còn được gặp lại các bạn nữa sao?" Trong lòng Mạch Khê buồn bã.
Quản gia gật đầu.
Mạch Khê không nói thêm gì, trực tiếp xoay người hướng đến điện thoại,
nhấn một dãy số. Vị quản gia không hề ngăn cản, sự lo lắng trong lòng
càng nặng thêm.
Quả nhiên, điện thoại ở bên kia vang lên tín hiệu nhưng hồi lâu vẫn
không có người trả lời. Mạch Khê cắn cắn môi, một lần nữa bấm dãy số,
cho đến khi... Quản gia tiến lên, nhẹ nhàng lấy đi điện thoại trong tay
cô.
"Tiểu thư Mạch Khê, không có người bắt máy." Ông khẽ thở dài một hơi.
Mạch Khê nghi hoặc nhìn về phía quản gia, “Vì sao ạ?”
Sắc mặt quản gia chần chờ một chút, lập tức nói: “Bọn họ chắc đã...được chuyển đi.”
“Chuyển đi? Không thể nào đâu, anh ấy nói sẽ chờ cháu gọi điện thoại cho anh ấy.” Mạch Khê lại hoài nghi.
“Tiểu thư Mạch Khê... ”
Quản gia thầm thở dài một hơi, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ quan
trọng bây giờ là hoàn thành bài vở, chuyện khác con đừng để trong lòng,
nếu không...Lôi tiên sinh sẽ không vui.”
Mạch Khê há miệng, đôi mắt to vô tội chớp chớp. Cô thật sự không rõ, vị
cha nuôi cho tới bây giờ không lộ diện vì sao lại không vui nha?
Quản gia vỗ nhẹ đầu cô, không nói nữa.
Về phần gia đình kia thế nào ông thật không dám nghĩ nhiều!
——————
Mạch Khê mất ngủ, đêm khuya yên tĩnh này, lần đầu tiên cô mất ngủ.
Trước khi được nhận nuôi, đến Bạc Tuyết Bảo cô cũng từng mất ngủ, nhưng
đó là vì đề phòng cha nu