
chịu không? Nếu như anh thích ở
trên, sau này tôi sẽ để anh ở trên.” Lạc Phong ưu nhã cắt miếng bít tết
trong đĩa, trên gương mặt trắng trẻo kia cười duyên dáng.
“Lúc ăn cơm, đừng nói những chuyện này.” Hàn Cảnh Thìn bực bội nhìn hắn
một cái, bên cạnh còn có thủ hạ của hắn ta ở đây, nhưng hắn ta cứ luôn
như vậy không hề xấu hổ cùng anh thảo luận vấn đề này, làm anh thật sự
khó xử.
“Vậy anh thích tôi phối hợp với anh như thế nào, tôi sẽ cố hết sức để
làm.” Hắn ta vẫn cứ rất vui vẻ thảo luận chuyện này, dường như lạc thú
vui nhất trong đời, chính là cùng Hàn Cảnh Thìn làm những chuyện đó.
Hàn Cảnh Thìn không còn lời nào để nói với hắn ta, cũng chẳng quan tâm
đến hắn ta nữa, chăm chú ăn bữa sáng của mình.
“Của tôi đã cắt xong rồi, lấy đĩa của tôi cho anh, vậy anh cũng không
cần phải tự động tay cắt nữa.” Lạc Phong lấy lòng nói, sau đó dùng ánh
mắt ý bảo thuộc hạ đi đến đem đĩa của anh ta chuyển đến trước mặt Hàn
Cảnh Thìn, rồi lại đem đĩa của anh chuyển sang bên này.
Những thuộc hạ này của hắn, sớm đã quen thuộc thái độ của hắn đối với
Hàn Cảnh Thìn, vì vậy lúc này đối với Hàn Cảnh Thìn, cũng đồng thời tôn
trọng như vậy.
“Tôi cũng có tay, lần sau không cần anh cắt đâu.”
“Nhưng mà, tôi thích ăn cái mà anh đã ăn qua … … “ Hắn nói vẻ cực kỳ oán giận, thấy Hàn Cảnh Thìn sắc mặt đã hoàn toàn đen lại.
Thời gian này, Hàn Cảnh Thìn cũng có thể nói đã hiểu được tính cách của
hắn ta, thích mềm không thích cứng.
Anh vốn cho rằng Lạc Phong chỉ là nhất thời thích thú, muốn chinh phục
một vật chơi không chịu khuất phục, đợi đến khi chinh phục được rồi,
chơi chán rồi, sẽ có thể buông tha.
Cho nên anh từ bỏ sự phản kháng, từ bỏ sự tự tôn cùng ngang ngạnh không
đáng một xu kia.
Nhưng, sự mê muội của Lạc Phong đối với anh, vượt quá cả sự dự liệu của
anh, đã lâu như vậy rồi, hắn đối với anh, có thể nói là cực kỳ lấy lòng, mỗi ngày đều thay đổi cách thức để làm anh vui lòng, thậm chí khi anh
cáu giận, Lạc Phong cũng đều nhẹ giọng không tức gì mà đến xin lỗi.
Mà hai người họ mỗi ngày, đại bộ phận thời gian, đều là trải qua trên
giường, từ chịu đựng đến tấn công, tư tưởng của anh cùng thân thể đã dần dần tiếp nhận cái việc đi ngược lại với luân lý này, thậm chí ở trong
tim, cũng đã bị Lạc Phong từng chút từng chút làm cho cảm động.
Ăn được một nửa, có người đi vào thông báo, nói mấy câu vào bên tai Lạc
Phong, ,sắc mặt Lạc Phong lập tức trầm hẳn xuống.
“Honey, tôi muốn hỏi anh một vấn đề ?” Trên mặt hắn ta phát ra nụ cười
tuyệt mỹ, gương mặt lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng trắng trong như một tờ giấy trắng vậy.
Hàn Cảnh Thìn lập tức cảnh giác, đã tiếp xúc một thời gian, anh rất dễ
dàng mà từ trong mắt hắn ta nắm bắt được tia nguy hiểm.
“Vấn đề gì ?” Anh cố gắng để giọng điệu được bình tĩnh.
Đối với Lạc Phong, trong tim anh, còn có chút khủng hoảng, những ống kim tiêm cùng với bao nhiêu chiêu thức biến thái lúc đầu của hắn ta, làm
anh đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở.
Hiện giờ, anh vẫn phải dựa vào thuốc mà duy trì tiếp, nhưng bản thân đều cố gắng để giảm bớt liều lượng mỗi ngày.
“Anh cảm thấy, tôi đối với anh tốt không?” Hắn ta cười híp hai mắt, khóe miệng cong lên thành một đường cong quỷ mị.
Anh bị ánh mắt hắn ta bao trùm lấy, thấy hoảng sợ không nói rõ được.
“Trả lời tôi … … ” Hắn đã rất lâu rồi không như thế này, hiện giờ như
đang bộc phát ra sự dữ dội bình thường vẫn hay cất giấu đi vậy.
“Rất tốt !” Anh cố khống chế giọng nói của bản thân, đáp lại.
Thật vậy, hắn đối với anh rất tốt, không hề nghi ngờ gì cả.
“Vậy thì vị trí của tôi trong tim anh có thể được coi là gì, đã thay thế được … …người con gái kia chưa?”
Anh không ngờ tới Lạc Phong lại hỏi vấn đề này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nếu như nói sự thật, anh sẽ lại phải chịu kiếp nạn,
còn nếu như nói dối, anh lại đã phản bội lại trái tim mình.
Chỉ là do dự trong phút chốc đó, đã làm con ngươi Lạc Phong lập tức trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói : “Anh không cần trả lời nữa đâu.”
Đã không còn muốn ăn thêm nữa, hắn ta hiện giờ muốn đi ra ngoài gặp hai
người kia.
Noãn Noãn cùng Tấn Tịch sau khi đã đợi đến hai tiếng đồng hồ cuối cùng
cũng đươc đưa đến một gian phòng đón tiếp khách, ánh đèn ám muội, bày
trí sang trọng, Lạc Phong đã đang trong tư thế ưu nhã ngồi trên sofa đợi họ.
Thấy họ đi vào, hắn cũng không đứng dậy, nói thẳng : “Anh là Tấn Tịch
nhỉ, tôi là nể mặt Ninh Nam, mới gặp các người.”
“Cảm ơn, ông chủ Lạc là người sảng khoái, vậy thì chúng tôi cũng không
nói vòng vo nữa, Tô tiểu thư đây, muốn được gặp Hàn Cảnh Thìn, ông có
thể nể mặt chút không.”
“Tôi không bị dụ bởi trò này đâu.” Đôi mắt Lạc Phong nhìn chằm chằm vào
Noãn Noãn, đem theo sự ghen ghét cùng thù hận, lại thay đổi câu chuyện,
“Có điều, cũng không phải là không thể được … … Cô bị Ninh Nam vứt bỏ,
hiện giờ lại đến tìm Cảnh Thìn, chính là sự uy hiếp đối với tôi. Như vậy đi, nếu như cô có thể để cho thủ hạ của tôi đều chơi qua một lượt, thì
cô có thể đi gặp anh ấy, tàn hoa bại liễu, thiết nghĩ Cảnh Thìn cũng
không cần cô