XtGem Forum catalog
Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323691

Bình chọn: 7.5.00/10/369 lượt.

tùy cậu, dù sao tôi sẽ không làm bạn gái cậu.”

“Được, người trong lòng cậu là ai? Tôi tìm anh ta đọ sức, tôi quen biết cậu từ khi học tiểu học, anh ta quen biết cậu được bao lâu? Cậu mới quen hắn được bao lâu? Vạn nhất hắn ta không phải người tốt? Hoặc là cậu căn bản là không phải thật sự thích hắn ta?”

“Phan Dương, cậu sao lại không có ý tứ như vậy. Cậu muốn so với phải không? Tốt lắm, tôi nói cho cậu biết, người trong lòng mình, tên là Trình Gia Lập, thời điểm tôi chưa sinh ra đã quen biết anh ấy, cả người tôi khi sinh ra mỗi một bộ phân mỗi một giây đều có anh ấy tham dự, ở quanh tôi, mỗi một chỗ đều tràn ngập dấu vết của anh ấy, cậu muốn so với anh ấy? Trình Gia Lập là bạn trai tôi, tôi yêu anh ấy, sùng bái anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, nên tôi nghĩ chúng ta chỉ có nước đi xuống. Thực xin lỗi Phan Dương, tôi không có ý tứ khác, hiện tại nói rõ với cậu, chính là mong cậu đừng đem thời gian lãng phí ở tôi.” Xuân Hỉ nói một cách êm tai, bình tĩnh nói xong.

Phan Dương bỗng nhiên nhớ tới, nhiều năm trước khi học tiểu học, một thiếu niên đưa hắn đến một góc, mặt không chút thay đổi giáo huấn hắn.

Anh ta cười rộ lên: “Xem ra mình thua không phải một chút, là thua ngay khi bắt đầu.”

Xuân Hỉ trầm mặc, kỳ thật cô muốn nói, tình yêu cùng thời gian không quan hệ, nếu người kia, trễ mới gặp được, thì cũng sẽ gần nhau cả đời.

Lúc tan học, Xuân Hỉ xuống lầu, gọi điện thoại cho Gia Lập, vừa thông, Gia Lập liền tiếp.

“Em tan học, anh ở đâu?”

“Ưm, em đi xuống đến nơi là có thể nhìn thấy anh.” Gia Lập nói.

Xuân Hỉ sửng sốt, phóng mắt tìm kiếm Gia Lập, cô nhìn ở trong đám người nhốn nháo, thấy bóng dáng cao to của Gia Lập ở bên kia đường, anh đang tựa vào cửa xe, ánh mắt sáng ngời, thản nhiên mà cười nhìn cô.

Cô giống như một con chim nhỏ vui vẻ chạy đến chỗ anh, nhào vào trong lòng của anh, cười khanh khách.

Gia Lập hôn hôn cái trán trơn bóng của cô, “Đi thôi, về nhà.”

Trên xe, Xuân Hỉ lục lọi trong xe anh tìm Yakult uống một phát hết luôn, điện thoại của anh vang lên, người gọi điện là Tiếu Hàm, cô đoạt lấy giúp anh nghe.

“Gia Lập a, Lý Nghị Duy hẹn chúng ta buổi tối gặp mặt, cậu nhất định phải tới, tính để mặt mũi cho mình, thế nào?” Tiếu Hàm nói.

Lý Nghị Duy? Xuân Hỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ cái tên quen thuộc này.

“Gia Lập? Aizzz, nói nói đi!” Tiếu Hàm ở trong điện thoại kêu to .

“Lý Nghị Duy là ai?” Xuân Hỉ nhớ tới nam nhân lần trước gặp trong quán bar, thậm chí còn giúp cô gọi cho Gia Lập. Hiển nhiên Gia Lập, Tiếu Hàm và Lý Nghị Duy là quen biết, nhưng mà Xuân Hỉ chưa từng có nghe qua Gia Lập nhắc tới Lý Nghị Duy, Gia Lập còn có bí mật cô không biết, điều này làm cho cô rất khó chịu.

Điện thoại bên kia Tiếu Hàm ước chừng sửng sốt vài giây sau đó mới phản ứng lại mình không có gọi nhầm điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Xuân Hỉ đừng nháo, đem điện thoại cho Gia Lập.”

Xuân Hỉ mím mím môi, đem điện thoại đưa cho Gia Lập: “Tiếu Hàm tìm anh.”

Ai ngờ Gia Lập nhận điện thoại liền trực tiếp cúp. Xuân Hỉ sửng sốt, phát hiện anh có chút tức giận: “Anh làm sao vậy?”

“Lái xe, không có tiện nhận điện thoại.” Gia Lập lúc nghe Xuân Hỉ nói ra cái tên Lý Nghị Duy là biết Tiếu Hàm tìm anh có chuyện gì, anh sẽ không gặp mặt với Lý Nghị Duy.

Im lặng trong chốc lát, điện thoại lại vang lên, vẫn là Tiếu Hàm gọi tới.

Lúc này Gia Lập trực tiếp ấn nút tắt điện thoại.

Xuân Hỉ nhìn hành động kỳ quái của anh, không khỏi mím môi trầm tư. Gia Lập nhìn cô một cái, tranh thủ gõ gõ đầu của cô: “Không cho phép suy nghĩ miên man.”

“Vậy nói cho em biết Lý Nghị Duy là ai!”

“Cũng không là ai cả.”

“…” Cô ở trong lòng đang tính toán nhỏ nhặt, anh không nói, thì cô sẽ đến hỏi Tiếu Hàm, hoặc là… Tự mình hỏi cái nam nhân kêu Lý Nghị Duy kia cũng biết a!

Về nhà, Cố ba Cố mẹ đi ra ngoài chơi mạt chược còn chưa trở về. Xuân Hỉ kêu ca đau thắt lưng, Gia Lập không để ý tới cô, ngồi ở trên sô pha nhà cô xem tivi.

Cô chắn ở trước mặt anh, căm giận nói: “Em đau thắt lưng.”

Anh nhìn về phía cô: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Giúp em xoa xoa.”

Gia Lập hít một hơi đứng lên, xách cô đến trên giường của cô, chỉ lệnh: “Nằm úp sấp trên giường đi.”

Cô nghe lời nằm lên trên giường, đưa lưng về phía anh, nghiêng đầu nhìn anh, “Giúp em ấn một chút, chính là nơi cái đốt cuối kia, vừa nhức lại vừa đau .”

Gia Lập bỏ lại một câu “Em chờ một chút” liền mở cửa đi ra ngoài, trong chốc lát, anh cầm trong tay không biết cái bình gì trở lại nói với Xuân Hỉ: “Vén quần áo lên.”

“Phải….phải phải cởi quần áo sao? Em chỉ là đau thắt lưng, không cần cởi quần áo chứ?” Xuân Hỉ lắp bắp, hai má dần dần phiếm hồng.

“Vén áo để lộ eo ra, để anh xoa dầu cho em.” Gia Lập vô lực thở dài.

Xuân Hỉ bừng tỉnh đại ngộ, vén áo lên, ngượng ngùng cười: “Anh không nói rõ a!”

Cô cảm giác được giường bỗng nhiên trầm xuống, Gia Lập tựa hồ khóa chân quỳ gối trên người cô, sau đó phần eo của cô đột nhiên có loại cảm giác ẩm ướt lạnh băng, cô nhịn không được “ưm” một chút, điều này làm cho động tác trên tay Gia Lập dừng lại một chút, lập tức anh đem dầu xoa đều lên, bàn tay to rộng mạnh mẽ xoa bóp đ