Old school Easter eggs.
Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.



Những ngày gần đâycủa Lão Thẩm thật không mấy dễ chịu, luôn bị vợ dùng mọi phương thức để hành hạ, đứa bé còn chưa có ra đời anh đã trở thành vú em siêu cấp rồi, mỗi ngày hầu hạ tiểu tổ tong Tô Tô ăn cơm, bồi cô xem phim thần tượng, buổi tối trước khi lên giường còn phải kể chuyện cổ tích cho cô nghe,còn phải kiêu vũ cho cô nhìn, nhảy vũ điệu Hawai với váy cỏ, càng kiến cho người ta giật mình ấy là cô thật sự thần kỳ mua được đạo cụ váy cỏ!

Nếu là người nào nhìn thấy bộ dạng mỗi tối của Lão Thẩm, nhất định sẽ phải cười đến động kinh mất thôi!

Loại đau khổ này diễn ra được mấy ngày, lúc bắt đầu tới thời khắc lễ mừng năm mới, lễ mừng năm mới của năm nay cũng không có gì đặc biệt, khắp nơi mọi người mời khách tới ăn cơm rồi tặng quà cho nhau, Tô Tô đã bắt đầu có phản ứng của phụ nữ có thai, nếu gặp phải một chút thức ăn mặn sẽ không nói hai lời, trực tiếp xông ra ngoài nôn mửa. Vì bận chăm sóc cho vợ yêu, Lão Thẩm cũng từ chối rất nhiều cuộc gặp xã giao, chuyên tâm ở nhà chăm sóc bà xã.

Nhưng mà điều khiến ngươi ta giật mình là, lễ mừng năm mới năm này xuất hiện một số nhân vật mới, sự xuất hiện của người này khiến cho toàn bộ Thẩm gia trên dưới đều thất kinh, nhất là Lão Thẩm cùng Lão bà bà.

Tô Tô nhìn người kia vài lần, tướng mạo của cô ấy rất đoan chánh, phong cách càng thêm là trầm ổn lạnh nhạt, mặt mày cùng Lão Thẩm còn có mấy phần giống nhau, chẳng lẽ cô gái này là con gái của Lão Thẩm? Không thể nào! Lão Thẩm cũng mới ba mươi mấy tuổi, cô ấy xem ra cũng có hai mươi mấy tuổi, Lão Thẩm lúc mười mấy tuổi sợ rằng còn chưa có trổ mã thôi. . . . . . Nếu như không phải là con gái, vậy thì là em gái?

Ngồi ở trên ghế sa lon, Lão Thẩm nhìn cô gái kia đến mất hồn, mà lão bà bà cũng là bộ dáng cảm khái, cực kỳ lâu, cô gái kia mới mở miệng: "Bác, anh, em đã trở về." Nói xong, cô đưa ánh mắt chuyển qua trên người Tô Tô, nhàn nhạt cười một tiếng, "Vị này là chị dâu đi, nghe nói chị đang mang thai, chúc mừng."

Tô Tô sững sờ gật đầu, lại thấy lão bà bà hốc mắt đỏ, Lão Thẩm. . . . . . Hình như cũng là, anh đang vỗ vỗ bả vai cô gái kia hai cái, cảm khái nói: "Rốt cuộc đã trở lại, nhiều năm như vậy làm sao em cũng không liên lạc với mọi người?"

Thì ra em gái của Lão Thẩm tên là Thẩm Niệm An, sau chi bố mẹ Lão Thẩm gặp chuyện không may, Lão Thẩm bị đưa đến nhà bác, mà cô thì bi đưa đến nhà họ hàng ở nước ngoài, lúc cô mới mười mấy tuổi Lão thẩm cũng đã đi tìm, mấy chục năm qua Lão Thẩm cũng đi tìm cô mấy lần, nhưng bởi vì cô chuyển nhà quá nhiều lần, mà người họ hàng kia lại qua đời, nghe nói cô có đi theo một bà cụ cùng nhau sống chung, cô cũng nhờ người gửi tin về, nhưng cũng đã rất lâu rồi. Như vậy hôm nay, cô chủ động về tận đây, thật là chuyện không thể ngờ tới được, Lão Thẩm mặc dù đối với người ngoài rất là lạnh nhạt, nhưng mà đối với người thân của mình thì vô cùng chân thành, quan tâm. Hôm nay em gái đã trở về, anh làm sao lại không xúc động đây?

Niệm An lấy ra một cái dây chuyền vàng rất tinh xảo, giao cho Tô Tô: "Sợ rằng lúc đứa bé sinh ra em lại không có mặt, cho nên đưa chút quà trước. Đúng rồi, chị dâu, gần đây có thì giờ rãnh không, em vừa mới về, muốn đi dạo xung quanh đây một chút."

Lão bà bà lại lôi kéo cô ấy nói chuyện một lúc lâu, trả lời qua loa mấy câu, Thẩm Niệm An mới cùng Tô Tô đi ra cửa. Tô Tô mang cô ấy đi đến trung tâm náo nhiệt nhất ở quảng trường, lại đi miếu thành hoàng cùng khu vui chơi ... , cuối cùng hai người ở ngồi nghỉ ở một quán cà phê. Dọc theo đường đi Niệm An cũng không nói gì nhiều, rất trầm lặng, cho đến lúc này cô mới cỏ vẻ thả lỏng một chút, chỉ là lúc nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ mặt vẫn còn rất khẩn trương.

Tô Tô không nhịn được hỏi một câu: "Bên ngoài có cái gì? Sao cô lại trông như mất hồn thế."

Niệm An hồi hồn, cười một cái: "Mới vừa rồi còn cho là thấy người quen, sợ hết hồn, thế giới này cũng quá nhỏ. Nhìn kỹ, thì ra là em nhìn lầm."

Bình thường, Những lời nói như thế chắc chắn sẽ ấn dấu một số chuyện cũ vô cùng rối rắm, Tô Tô không nhịn được cũng hướng ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn, chợt thấy có một người đàn ông vội vã bước về phía này, nhìn vẻ mặt người đàn ông kia rất là khủng bố , giống như rất tức giận, mà ánh mắt của hắn vừa tầm đối mặt với Niệm An. . . . . .

Trong nháy mắt Tô Tô hiểu: không phải là Niệm An nhìn lầm,ánh mắt của cô ấy vẫn còn tinh tường lắm!

Cô vội âm thầm cúi đầu gửi tin nhắn cho Lão Thẩm —— xuất hiện người uy hiếp, nhanh tới quán cà phê XX!

Co vừa mới ngẩng đầu, đã thấy người đàn ong đó nắm lấy tay Niệm An muốn lôi đi, vừa lôi kéo vừa nói: “Cô cho rằng chốn ở đây thì tôi sẽ không tìm được cô sao?"

Vẻ mặt của Niệm An lúc này vô cùng bình tĩnh, quả nhiên là an hem, hai người có tính cánh tương đối giống nhau. Tô Tô ho một tiếng, khách khí hỏi: "Niệm An, em biết vị tiên sinh này?"

Niệm An chưa kịp mở miệng, người đàn ông kia đã quét mắt nhìn Tô Tô một cái, nói: "Biết, tôi là bạn trai của cô ấy."

Lời vừa nói ra, Niệm An khẽ nở nụ cười: "Một trong." Cô không sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn, thần thái tự nhiên, "Đàn ông của tôi có rất nhiều