Disneyland 1972 Love the old s
Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322003

Bình chọn: 7.00/10/200 lượt.

tuân chỉ.”

Trình Viễn dập đầu một cái, Trục Ha ngẩng mặt lên:

“Thần thiếp không đi, thần thiếp sẽ ở trong này.”

Hoàng Đế cũng chẳng buồn để ý đến cô ta nữa, mệnh cho quan Chưởng Cung xách bao tên đoạn đi ra, ống tay áo chợt căng, thì ra Trục Hà đã bắt lấy tay chàng, nhìn chàng bằng đôi con ngươi đen thắm, không buông tay.

Hoàng Đế thấy mềm lòng, cũng nắm lấy tay cô, bỗng nhiên có dòng lệ ấm áp, rơi trên mu bàn tay. Cho tới bây giờ Hoàng Đế chưa một lần nào thấy cô khóc . . . khóe miệng chàng hình như thoáng cười, dùng sức, gỡ ngón tay cô ta ra, từng chút từng chút, dứt khoát mà gỡ ra.

“HOnagf Thượng . . .”

Cô rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào.

Đầu ngón tay chàng lạnh lẽo, có lẽ luôn luôn lạnh lẽo như vậy, lau nước mắt cho cô:

“Đừng nói gì nữa, đi nhanh đi.”

“Bệ Hạ!”

Hoàng Đế đã chạy ra ngoài cửa điện, từ xa chỉ ngoái nhìn cô một cái, Trình Viễn tiến lên đỡ cô ta:

“Nương nương, nô tì phải hầu nương nương ra cung, chậm chạp chỉ e không kịp mất.”

Đó là một đêm hỗn loạn không thể tả, đằng đẵng như cả một cuộc đời.

Lúc Duệ Thân Vương rốt cuộc ghìm ngựa đứng giữa cung điện, màn tuyết mông lung trải từ trên trời xuống, khí thế bao la trùm ngập khắp chốn hoàng thành, hết thảy đều chìm trong ánh tuyết lạnh lẽo.

Hơn hai mươi năm qua, cả một quãng đời đã qua, y cũng chưa giờ cảm nhận một bầu không khí tĩnh mịch đến thế nơi hoàng thành, dường như mọi người đều đã ra đi trong bóng chiều chạng vạng. Chỉ có ánh đèn nhiều như vậy, làm bừng lên bóng dáng cung đình, mà ánh sáng kia cũng thật lạnh lẽo, trong gió tuyết vẫn phêu diêu không ngừng.

*********************************

[1'>Nguyên là cháo Lạp Bát(thực ra Tịch hay Lạp đều đc, tịch nghe hay hay^^) dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này(lạp bát là mồng tám tháng chạp đó^^), nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ Chàng bỗng thở dài một hơi.

Dường như một mũi tên nhọn đã lao đi xuyên qua tấm màn u tịch, âm thanh hò hét dâng lên như đợt thủy triều, ngay lập tức vang vọng cả đất trời. Gió tuyết thét gào, tiếng kêu la, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng mũi tên bật khỏi dây cung, khiên giáp kêu loảng xoảng, tiếng mũi đao bén ngót trảm thấu da thịt vào xương, tiếng máu tươi bắn tung tóe. . . Sôi trào như biển cả, chôn vùi con người ta trong tiếng gầm long trời lở đất của biển cả, chôn vùi hết thảy hoàng thành trong một cuộc tàn sát này đây.

Tấm giáp bạc của quân doanh tinh nhuệ phản chiếu cả hơi lạnh của tuyết, đây là quân đội do chính Hoàng Đế thống lĩnh, ngoại trừ mỗi năm hai mùa xuân thu đều được huấn luyện trong kinh đô, chưa một lần nào được nếm qua cái cảm giác lâm trận giết địch, lại càng chưa một lần trải qua một cuộc chiến tranh quyết tử đẫm máu như vậy. Thế những mỗi một binh sĩ trong quân tinh nhuệ, ngay cả khi quân địch mấy lần giáp vào mình, vẫn cứ anh dũng mà xông lên không có gì cản nổi.

Bóng tuyết trắng thảm đạm phản chiếu lên tia sáng lạnh lẽo của những chùm binh khí giao nhau. Lớp lớp khiên giáp bàng bạc ngã xuống, lại lớp lớp khiên giáp sáng rực từ phía sau xông lên. Đạo quân của Duệ Thân Vương khí chất nhẫn nại, vẫn cứ quyết hạ từng lớp từng lớp giáp bạc kia mà sáp vào.

Xác chết hai quân đều chất cao như núi, quân doanh tinh nhuệ sau cùng phải bắt buộc lui về mười trượng . . . Lúc bấy giờ, mọi người ai nấy đều cố hít sâu một hơi, chợt nghe tiếng hô “Vạn Tuế” dội lên như thủy triều . . . thì ra Hoàng Đế thân đứng nơi bậc thềm son cao cao phía trên, dựa cung mà đứng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị dường như ánh lên bóng tuyết lạnh, áo khoác chồn tía bị gió thổi tung bay, để lộ hoàng bào gấm lụa bên trong.

Dường như một nguồn khích lệ cực lớn ào qua, quân doanh lập tức phấn chấn tinh thần, dũng mãnh cùng ồ lên phản công ào ạt.

Lưỡi đao bén ngót nặng nề đâm thủng áo giáp khiên sắt, thọc vào trong da thịt, âm thanh kia cơ hồ chọc thủng màng tai con người. Thế mà quân tinh nhuệ từ đầu đến cuối vẫn không hề rối loạn trận pháp, ngay cả lúc cục diện càng ngày càng mong manh, cuối cùng đã dàn thành bức tường chắn ngang giữa quân địch cùng cửa điện Chính Thanh, ngăn cản tấm cờ sắc đen đang phần phật trong gió tuyết bên người Duệ Thân Vương không cho tiến lên nửa bước.

“Vương gia?”

Giọng nói trong trẻo của kẻ đứng bên người vang lên ý dò hỏi.

Duệ Thân Vương khe khẽ gật đầu.

Người nọ lập tức rút trong người một múi tên kêu (tên bắn ra có tiếng), chỉ nghe một tiếng vút ngắn ngủi, trong màn âm thanh chém giết rung trời, vẫn bén nhọn xuyên vào lỗ tai.

Ánh lửa phụt một tiếng bừng sáng, chói lóa như chọc mù con mắt của mọi người, hàng ngàn hàng vạn đốm lửa rơi ào ào như một trận mưa sao băng, lại giống như hằng hà sa số những con châu chấu sắc vàng chóe bay tùa cả lên. Những vệt cháy cắt xé màn đêm đen thẳm, nở rộ trên không trung vô số những đóa hoa cực lớn màu vàng, chỉ nghe ùng ùng như sấm rền vang dội quả đất, con rồng lửa vĩ đại đã uốn éo rừng rực bốc lên.

Trong thoáng chốc quân tinh nhuệ đã bị bốn nă