Old school Swatch Watches
Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322013

Bình chọn: 7.00/10/201 lượt.

thúc tiểu thái giám cầm dùi sắt đập vỡ, chợt nghe sau lưng có người nói:

“Đừng đập.”

Trình Viễn quay nhanh lại nhìn, hóa ra là Chiêu nghi Ngô thị.

Lớp băng dày đến một thước, trong nắng sớm mùa đồng u tối khúc xạ những ánh hào quang kỳ dị, chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết của Trục Hà. Cô khoác chiếc áo choàng da cáo đen, lớp da cáo đen như mực bao phủ quanh mặt cô, càng làm tăng thêm vẻ tái nhợt đã không còn chút sắc hồng, cô nheo nheo con mắt, phỏng chừng là ánh tuyết chói lòa không mở nổi mắt.

Toàn bộ màu đỏ của tường hay màu xanh của ngói trong cung đều chìm trong một màu tuyết trắng bao la, một tòa thành trắng xóa một màu tuyết, dường như chỉ là một tòa thành trống.

Cô lặng lẽ đứng đó, trong ngàn tuyết trông như một khối ngọc đen nho nhỏ.

“Để cho nó đóng ở đó cũng được.”

Nghe thấy giọng Hoàng Đế, Trình Viễn và các cung nhân vội vã cung hạ thân mình, thực ra nhóm hầu hạ thân cận hằng ngày gặp vua cũng không cần hành đại lễ, Hoàng Đế xưa nay lại không kiên nhẫn với cái thứ nghi thức rườm rà này. Trình Viễn cúi đầu, đã thấy đôi giày xanh thêu những hồi hoa văn như ý bước qua mặt đường lát gạch.

“Mấy ngày nữa thì vào tiết lập xuân rồi mà tuyết còn rơi như vậy.”

Trục Hà cũng không lên tiếng, ánh mắt Hoàng Đế dừng nơi nóc đền trắng xóa. Cô bị gió lùa vào cô họng, không khỏi ho khan vài tiếng, Hoàng Đế bảo:

“Nàng đừng đứng ở đầu gió.”

Trục Hà vẫn không đáp, qua lúc lâu mới nói:

“Thật yên tĩnh.”

Hoàng Đế nhìn màn tuyết dày đặc, lạnh nhạt nói:

“Yên tĩnh được mấy ngày mà thôi.”

Tuyết vẫn rơi triền miên, còn nghe cả âm thanh tuyết bộp bộp, mà ba vạn quân kỵ binh của Duệ Thân Vương thì đã cách phủ Kỳ châu không ngoài trăm dặm, gần đến mức tựa hồ còn nghe cả tiếng vó sắt boong boong.

Đó là một ngày Canh Thân, mà đời sau thường gọi là “Canh Thân chi biến”.

Nửa đêm thì biến cố bắt đầu xảy ra, Trục Hà vốn đang ngủ, bỗng nghe xa xa mơ hồ có tiếng quát tháo. Từ ngày có chửa, cô ngủ không được sâu, lập tức liền bừng tỉnh, ngồi dậy ôm gối lẳng lặng nghe. Tiếng rống kia như gào thét cùng gió bấc, không chỉ có những tiếng gào ngắn ngủi, xen lẫn vào đó còn nghe leng keng, rõ ràng là âm thanh của binh khí giao nhau. Lòng cô trùng xuống, lập tức khoác thêm áo, cung nữ ở gian ngoài cũng đã tỉnh, vội vội vàng vàng tiến đến giúp cô thay quần áo, Ngón tay Trục Hà run run, cô biết ngày này rồi cũng sẽ tới, chỉ không ngờ nó nhanh đến như vậy.

Nơi cô ở cách cung Dục Thanh không xa, không kịp truyền kiệu, cung nữ đốt đèn bão, cô tự mình cầm ô. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, như một tấm mành trắng, cách ly tầm mắt với toàn bộ cảnh vật bên ngoài, mà ngọn đèn trong tay cung nữ tỏa ánh mờ mịt, chỉ có thể soi được mặt đất ngay dưới chân.

Tuyết đóng đã dày, từng dấu chân đều lún sâu, lòng dạ cô cũng ngổn ngang trăm mối, chính mình cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, chẳng qua chỉ là bước từng bước nhanh về phía trước.

Nửa đường đã thấy có bóng đèn xa xa, trong lòng cô chợt nghĩ, nếu như loạn quân đã xông vào hậu cung, chường mặt ra mà nghênh chiến, chỉ e chết là khó thoát.

Đôi tay cung nữ đã run rẩy kịch liệt, phỏng chừng sắp cầm không nổi đèn nữa. Cô tiếp lấy ngọn đèn, hỏi:

“Ai?”

“Nô tì Trình Viễn.”

Trình Viễn gặp được cô, chừng như thở phào một hơi:

“Vạn Tuế gia phái nô tì đi gọi nương nương.”

“Loạn quân đã vào thành rồi sao?”

Trình Viễn lắc lắc đầu, chỉ giục cô ta:

“Thnhr nương nương nhanh nhanh chút.”

Vừa nói, vừa đi ngay lên trước dẫn đường.

“Nương nương cẩn thân dưới chân.”

Trọng điện Dục Thanh hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng Đế đã thay áo giáp. Tới bây giờ Trục Hà chưa bao giờ thấy chàng mặc giáp, áo giáp hoàng kim càng tôn lên màu son cẩm bào, dệt những dải hoa văn rồng vàng, ngọc lưu ly giắt một bên, càng toát lên vẻ cao lớn vững chãi. Chính vì cao, Trục Hà lại cảm thấy quá xa, xa lạ như chưa từng quen biết.

Hoàng Đế tiếp nhận ngự cung trong tay quan Chưởng Cung, quay đầu bắt gặp cô, cũng không buông cung, lập tức bước đến trước mặt, nói:

“Ta mệnh Trình Viễn dẫn đường, hộ tống nàng đi Thượng Uyển trước.”

“Định Vịnh kia hẳn là đã muốn đòi mạng trẫm.”

Giọng Hoàng Đế bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện chẳng liên quan đến mình:

“Binh mã kinh thành đều nằm trong tay hắn, vậy mà hắn vẫn án binh bất động. Trước mắt loạn quân đã vào thành, chỉ sợ quân doanh tinh nhuệ còn lại cũng chống đỡ không nổi hai giờ.”

Chàng cười cười:

“Anh em cùng cha cùng mẹ, bao nhiêu năm qua, trẫm đã hao tổn hết tâm trí mà lo cho hắn, không ngờ cuối cùng vẫn có một ngày hôm nay.”

“Kính Thân Vương?

Trục Hà lắp bắp:

“Làm sao có thể?” (có thể hay ko ko phải mậy biết sớm nhất à?><

Hoàng Đế như mỉm cười:

“Trên đời này không có chuyện gì là sẽ không, chỉ có chuyện không thể mà thôi.”

Trục Hà trầm mặc một lát, mới nói:

“Thiếp không đi.”

Hoàng Đế cau mày, quay lại gọi:

“Trình Viễn!”

“Có nô tì.”

Bóng đèn tranh sáng tranh tối, chiếu trên mặt Trình Viễn, vẫn luôn luôn là vẻ mặt kính cẩn ấy.

“Đưa cô ấy đi.”

Chỉ chỉ Trục Hà.

“Nếu như nửa đường Ngô chiêu nghi có gặp bất trăc gì, ngươi cũng không cần tới gặp trẫm.”

“Nô tì