XtGem Forum catalog
Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322204

Bình chọn: 8.00/10/220 lượt.

uyết Thích.

“Chính tại nơi này Diệp thị đã tự kết liễu sinh mạng mình, trong cung vẫn truyền nhau nghe rằng, bởi vì bóng thích được nhuốm máu nàng, cho nên mới mang một màu đỏ kỳ lạ đến thế.”

Hoàng Đế ngước mắt nhìn chuông đồng bên góc tháp, tiếng leng keng âm hưởng trong gió:

“Xây một tòa tháp như vậy, thì có làm được cái gì?”

Bắt gặp một đôi con ngươi sáng như sao của Như Sương nhìn mình, thoắt nhiên hứng thú rã rời:

“Một lời vô nghĩa như vậy, cũng không nhất thiết phải trả lời.”

Mưa bụi điểm lạnh, thoảng hoặc có làn gió vờn qua mặt, Như Sương chỉ nhìn chàng, trong đáy mắt vô thương vô bi, cũng không chút hỉ nộ ái ố, cứ đơn giản là nhìn chàng như vậy.

Chàng nhớ lại cơn dông đêm ấy, chớp lằn rạch ngang như xé toạc bầu trời, sấm nổ đùng đùng kéo theo bóng đêm vô cùng vô tận, một mình đứng lặng trên lầu thành, tường thành cao cao bao bọc, hết thảy đều bị bóng tối mịt mờ mông lung nuốt chửng.

Chính là như thế, hóa ra, đúng là như thế.

Cuộc đời như một bàn cờ, sớm nắng chiều mưa, có ai ngờ trong chốn u minh sáng tối lại đã định sẵn là thế. Chắng qua đã quá mệt mỏi, sự mỏi mệt chồng chất dâng lên từ tận sâu đáy lòng, chàng nhàn nhạt nói:

“Cùng trẫm về kinh đi thôi, mặc kệ nàng có phải thật sự đã quên hay không, trẫm cũng luôn hy vọng nàng sẽ đứng ở bên cạnh mình.”

Như Sương vẫn không đáp, đôi con ngươi như nước, loang loáng bóng sáng. Nàng ngoảnh đầu nhìn lá đỏ, trong cơn mưa bụi rả rích kéo dài, hai ngọn cây như hai bó đuốc, thiêu đốt cả tầm mắt con người.

**************************************

Như Sương tựa hồ đã thật sự quên hết toàn bộ sự việc trước kia, sau khi trở về Thượng Uyển, đối với mọi người cũng đều không nhớ gì, cái tính bướng bỉnh kiêu ngạo trước đây dã không còn, hiện giờ trở nên ôn hòa rất nhiều.

Triệu Hữu Trí tuy là lo lắng trùng trùng, song Hoàng Đế vẫn lạnh nhạt như trước, cũng không khôi phục lại danh phận cho Như Sương. Nàng ngày ngày vẫn ra vào cung Chính Thanh, có vẻ không giống phi tần, lại mang dáng dấp của một nữu quan. Mọi người trong cung đều xấu hổ không biết xưng hô với nàng ra sao, chỉ đành gọi “Mộ cô nương”, dần dần về sau lại thành “Mộ nương”.

Hoàng Đế đối với nàng mặc dù không còn cưng chiều một cách vô cớ như trước, song cũng đặc biệt khác xa so với tất thảy trong hậu cung, thường xuyên ở bên bầu bạn.

“Chiêu nghi nương nương nếu không so đo, trước mắt yêu nghiệt kia chính là mối tai họa của hậu cung, nương nương thoạt tiên không biết, họ Mộ kia ngày xưa bày kế độc cưỡng chết Hoa phi, bức điên Hàm phi, hại chết Tình phi, cư nhiên về sau bá chủ cả hậu cung, trong đây ai ai mà không biết cô ta chính là một con đàn bà tâm địa rắn rết?”

Người nói dần dần nghiêng mình qua, khe khẽ như thì thầm:

“Nương nương nếu không thừa dịp chỗ đứng của ả chưa vững, một tay quét sạch, bằng không hậu hoạn về sau e khó lường.”

Chiêu nghi Ngô thị nửa ngồi nửa dựa trên lò sưởi, mái đầu nghiêng nghiêng, bối tóc đen nhánh như ngọc lưa thưa lõa xõa, cây trâm nạm vàng mười hai nhánh gài ngang bím tóc, sợi tua màu hoàng kim được kết tinh xảo thoáng đong đưa, làm ánh lên những đợt sóng màu vàng kim lấp lánh. Nghe người ta trình bày mối nguy cơ có vẻ nguy ngập như thế, cô ta cũng chỉ vươn cánh tay, những ngón tay ngọc ngà thanh thoát che đôi môi anh đào ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng:

“Rồi sao?”

“Rồi sao ư?”

Người nói dường như thoáng bất ngờ, chần chừ nói:

“Nương nương, ả ta là đồ yêu nghiệt.”

“Yêu nghiệt?”

Trục Hà như cười như không.

“Hình như ta nghe người ta nói, trong cung này cũng thường gọi ta là yêu nghiệt cơ đấy.”

Người kia tái mặt, gượng gạo kêu lên:

“Nương nương . ..”

Đôi môi hồng của Trục Hà hé mở, không buồn để ý gọi một tiếng:

“Người đâu!”

Hai gã nội quan theo gọi mà vào, nàng tiện tay chỉ:

“Tên này châm ngòi ly gián, không thể lưu lại, tha ra ngoài cho ta.”

Hia gã nội quan lập tức tiến lên bắt người, kẻ kia hoảng hốt kêu lên:

“Nương nương! Nương nương ban ơn . . . nương nương . . .”

Rốt cuộc cũng bị tha ra ngoài, hình như đã bị nhét cái gì vào miệng, tức khắc đã không còn nghe một âm thanh nào vọng lại. Giây lát trong điện trở về yên tĩnh, chỉ có cái lư đốt hương là cứ phun ra hết đun khói này đến đụn khói khác. Trục Hà vươn tay, chậm rãi xoa xoa trên đỉnh lư hương một vòng, hoa văn tinh xảo nhẵn nhụi, trơn mát bàn tay.

Nghĩ ngợi thất thần, đoạn kêu:

“Huệ nhi, thay quần áo.”

Huệ nhi giúp cô đứng lên, cười bồi nói:

“Nương nương muốn đi dạo vườn một chút?”

“Chúng ta đi thăm Mộ nương một cái.”

Huệ nhi nói:

“Nương nương, Vương gia dặn dò, chưa được hành động thiếu suy nghĩ.”

Trục Hà đáp:

“Ta biết chứng mực.”

Như Sương là phế phi, còn chưa được phục vị, cho nên cũng chỉ ở nơi một gian vũ phòng, tuy là bày biện sạch sẽ, song giữa phòng cũng chỉ có một cái giường. Trục Hà vừa mở cửa đã bắt gặp Như Sương đang ngồi dưới cửa sổ thêu hoa, cái khung thêu giăng ngang bên khung cửa. Trong phòng cũng không có bao nhiêu chỗ trống, nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu lại nhìn. Thấy Trục Hà đang vịn lấy Huệ nhi mà bước vào, Như Sương cũng chưa đứng dậy, lại tiếp tụ