
vẫn không hề thuyên giảm. Bệnh chàng vốn đã dần dần có chuyển biến tốt, chẳng hiểu sao bỗng dưng tái phát trở lại, đã uống một chén thuốc rồi, cũng chẳng thấy hiệu quả là bao, trong lòng Đa Thuận không khỏi sốt sắng.
Hoàng hôn ngày hôm đó, mưa lại đổ xuống, chỉ nghe mưa táp trên lá trúc, sàn sạt vang lên, hơi thu hiu hắt càng nồng đượm. Đa Thuận đang sắc thuốc dưới mái hiên, chợt thấy cung nữ cầm ô, đỡ Như Sương tiến vào trong sân, vội buông cây quạt, bước lên đón, kêu:
“Mộ cô nương.”
Như Sương bệnh lâu mới khỏi, Đa Thuận thấy nàng chỉ mặc một bộ áo kép màu mận chín, lấp ló bên dưới sắc váy xanh lơ, viền váy đã bị nước mưa thấm ướt phân nửa, sạch sẽ thuần khiết, toát lên một vẻ gọn gàng tao nhã, chỉ hỏi:
“Vương gia vẫn tốt chứ?”
Đa Thuận mặt cau mày có, khe khẽ lắc đầu, nói:
“Lại vẫn là tình trạng khi trước.”
Dẫn Như Sương vào phòng, cách tấm mành bẩm:
“Vương gia, có Mộ cô nương tới.”
Dự Thân Vương còn đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, Như Sương tự mình xốc mành lên. Đa Thuận vội phủ thêm áo choàng cho Dự Thân Vương, chàng đang bệnh, thiền phòng lại thô sơ, khoác áo ngồi trên giường, sắc mặt thoáng vẻ mỏi mệt.
Như Sương tha thướt hành lễ:
“Vương gia.”
Dự Thân Vương im lặng phất tay, Đa Thuận cũng biết ý lui ra ngoài.
Trong phòng yên ắng tĩnh mịch, chỉ nghe tán ngô đồng ngoài hiên soàn soạt mưa rơi, qua một hồi lâu, Dự Thân Vương mới nói:
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu:
“Ta hiểu ý Thất gia, ta làm cho Thất gia yên lòng là được.”
Chộp lấy thanh kiếm của Dự Thân Vương trên bàn, “soạt” một tiếng đã tuốt lưỡi, giơ ngang nơi cổ mình. Dự Thân Vương kinh hãi, không ngờ được nàng sẽ có hành động như thế, không kịp nghĩ nhiều, vươn tay muốn đoạt lại kiếm, ai ngờ Như Sương nắm cực chắc, cướp lại không nổi, trơ mắt nhìn thấy mép kiếm đã cách cổ họng nàng không quá nửa tấc. Chàng bật ngón tay trỏ một cái, vốn đã mang bệnh nặng, hai lần động mạnh như thế cơ hồ đã vắt kiệt sức. Rốt cuộc cũng đẩy được mũi kiếm,”keng” một tiếng kiếm rơi xuống mặt đất.
Chàng vừa mới vận hết lực, lúc này hô hấp dồn dập, gập người mà ho khan, ho đến mức cả thân mình cũng run rẩy. Như Sương thong thả bước lên, vươn tay giống như muốn đỡ chàng, chàng hơi nghiêng thân hòng tránh khỏi tay nàng, lại ho đến nhăn cả trán, cũng không nói được một lời.
Chàng ho đến lục phủ ngũ tạng đều quặn đau, cuối cùng ngưng một hơi, gắng sức gạt tay nàng, giọng nói cực nhỏ, gần như không thể nghe ra:
“Người đáng chết không phải nàng, đáng chết là ta.”
Một câu chưa hết, bỗng nhiên cảm giác có vị tanh ngọt, không nhịn được phun một ngụm máu tươi.
Bên tai mơ hồ nghe tiếng kêu thất thanh của Như Sương, chàng chỉ cảm thấy đất trời chao đảo, đứng không thẳng nữa, cuối cùng cũng rơi vào bóng tối mông lung mà mềm mại.
**************************
[1'>Bài thơ “Ngọc lâu xuân kỳ” của Âu Dương Tu
[2'> Đây là bài “Trúc lý quán” của Thi Phật Vương Duy^^ Không ngờ ta với mẹ cũng có duyên nha, hồi chưa đọc Trăng lạnh ta đã kết bài này lắm rùi, h lại gặp trong truyện, sướng như điên. Chàng sốt cao không hạ, bị bệnh nằm liên tục mấy ngày liền, mê man, khi mộng khi tỉnh. Trong mộng, dường như thanh sương chảy tràn trên mặt đất, trăng lạnh như sương. Dưới ánh trăng, thấy nàng áo trắng còn hơn tuyết, tóc mây lõa xõa trên bờ vai, đen ánh như ngọc, mềm mại buông rủ đến tận gót chân. Khe nước tỏa mù uốn lượn . . . Thình lình, giấc mơ của những ngay ấu thơ lại ùa về, thời tiết rất lạnh, rất lạnh, Tứ ca dạy chàng tập viết, cầm chiếc bút, giúp chàng nắn nót từng chữ . . . Nhưng trong điện giống như có vết nứt . . . Lạnh đến nỗi toàn thân chàng đều phát run. . .
Chàng tỉnh lại từ trong giấc mơ hỗn loạn, Đa Thuận nói câu gì, chàng cũng nghe không rõ, bởi vì cả người đều nóng ran, lại nặng nề thiêm thiếp mê man.
Rất xa rất xa có người đang gọi tên chàng . . . Định Loan . . . Định Loan . . . Hình như là giọng của phụ hoàng . . . Nhưng phụ hoàng chưa một lần dịu dàng mà gọi tên chàng như thế . . . Nhất định là Tứ ca, hồi còn nhỏ, cứ hễ đến thời khắc trong cung tổ chức tiệc mừng quốc khánh, chàng đều lặng lẽ trốn vào một góc, thui thủi không muốn gặp ai. Tứ ca luôn sai người đi khắp nơi tìm chàng, chàng không chịu lên tiếng trả lời, mà thanh âm kia thì vẫn kiên nhẫn không dứt “Định Loan” . . .
Sau cùng chàng bồn chồn tỉnh giấc, mí mắt nặng nề hé mở, ngọn đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, bóng lửa chờn vờn, ngoài cửa sổ, tiếng mưa rả rích rơi, thu lạnh đến thế. Miễn cưỡng mở to hai mắt, thấy dưới quầng sáng mông lung, hiện ra một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, hoảng hốt cả kinh:
“Tứ ca?!”
Hoàng Đế là cải trang mà đến, Triệu Hữu Trí đứng ngay đằng sau. Thấy chàng tỉnh lại, Hoàng Đế đưa tay đè chàng nằm xuống, hòa nhã nói:
“Nằm đi, đừng động đậy gì cả.”
Chàng lại ngọ nguậy muốn đứng lên, Hoàng Đế vận sức vào tay:
“Lão Thất!”
Kỳ thực toàn thân đã mệt mỏi cùng cực, dùng hết sức vẫn bị Hoàng Đế cản lại, chàng rã rời đổ phịch lên gối:
“Tứ ca . . . Sao huynh lại tới đây . . .”
“Ta lo lắng lắm, cho nên đến thăm.”
Hoàng Đế cười thật điềm đạm,