
rồi.”
Trì Tấn Nhiên nói:
“Vương gia đã quá mệt mỏi, sau khi trở lại kinh thành cần phải nghỉ ngơi một chút mới được.”
Dự Thân Vương mạnh mẽ xốc lại tinh thần, đón nhận cái gió mùa thu căm căm một cách nghiêm nghị, cố mở to con mắt trĩu nặng, giọng nói vang vang:
“Trở về kinh lại càng nhiều việc, chỉ e càng không có thời gian mà nghỉ ngơi nữa.”
Trì Tấn Nhiên không nhịn được nói:
“Vương gia, việc có lúc nào xong được, tội gì mà phải hành xác mình như thế . . .”
Dự Thân Vương đáp:
“Ăn lộc của vua, trung tâm báo quốc, cúc cung tận tụy. Ta mà chết đi, thì ngươi vẫn còn phải đọc sách nhiều năm nữa, còn chưa biết sách thánh hiền đã đọc đến đâu rồi đó?”
Trì Tấn Nhiên cười hì hì:
“Ăn lộc của vua, trung tâm báo quốc, đạo lý này đương nhiên ta hiểu mà. Nhưng mà ngài cũng phải ăn ngon ngủ ngon, thì mới hoàn thành nhiệm vụ của Hoàng Đế giao được, chứ không đói bụng, hoặc ngủ thiếu, thì ý chí không ăn thua, rồi mọi việc sẽ thành hỏng bét cả.”
Dự Thân Vương rốt cuộc cũng bật cười, Trì Tấn Nhiên lại nói:
“Vương gia thân mang trọng trách, cho nên lại càng phải chăm lo cho chính mình.”
Dự Thân Vương đáp:
“Ngươi thật đúng là lôi thôi rông dài quá đi.”
Chàng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đầy trời như sương, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Hơn mười kỵ mã bảo vệ xung quanh, trong tiếng bước chân rầm rầm vẫn nghe thấy côn trùng kêu ri ri bên bụi cỏ, hơi thu càng đượm. Không nhịn được huýt sáo một tiếng dài, cao giọng ngâm:
“Tám trăm dặm hàng quân chia thịt,
Năm mươi dây, đàn bậy biên thành,
Mùa thu, bãi điểm binh.
Ngựa chiến “Đích Lư” phi khoẻ,
Cung giương, sét nổi, giật mình. . .”
(Phá trận tử – Tân Khí Tật – dịch: thivien.net)
Giọng ngâm đến đoạn này thì không khỏi thấp xuống.
“Đền đáp ơn vua lo việc lớn
Dành cho thân thế được thơm danh . . .”
Một câu cuối cùng, lại như một tiếng thở than não ruột.
Lúc vào đến thành thì ngày đã rạng, Dự Thân Vương trở lại trước phủ, trong phủ sớm đã có quan viên đứng đợi sẵn chờ hầu. Đợi đến lúc xử lý xong đống công văn, thì cũng đã qua giờ ngọ rồi, chỉ cảm thấy bụng đói như bị đốt, bấy giờ mới truyền dọn bữa trưa. Còn chưa ăn xong, ngoài cửa đã thông báo có thị lang của bộ Hộ và bộ Công đến thăm viếng.
Hai người kia vốn là vì việc cứu trợ thiên tai mà đến, bộ Hộ quản lý thóc gạo của ba mươi hai châu trong cả nước, xem xét lương thực còn lại bao nhiêu, thiếu bao nhiêu, còn có viện trợ cho xuất chinh bao nhiêu; mà bộ Công thì quản lý vận tải, mỗi ngày chuyên chở xuống phía nam bao nhiêu, nơi nào điều động nơi nào chuyển đi, đều là mấy chuyện vặt vãnh mà vẫn phải bận lòng.
Xong cuộc bàn bạc thì bóng chiều đã ngả về tây, Dự Thân Vương tự mình đưa tiễn hai vị thị lang ra tận ngoài hiên, hai người nói:
“Không dám! Thỉnh Vương gia dừng bước.”
Đoạn chắp tay làm lễ. Dự Thân Vương nhìn theo bóng bọn họ, lúc vừa quay lại thì bắt gặp gã nội quan chuyên hầu hạ theo mình tên Đa Thuận, nhớ tới lúc sáng sớm có sai gã vào cung nghe ngóng tình hình gần đây của phế phi Mộ thị, bèn hỏi:
“Làm thế nào mà bây giờ mới quay về?”
Đa Thuận vội vàng bước lên đỡ khuỷu tay chàng, trở vào trong điện rồi mới bày vẻ mặt đau khổ nói:
“Vương gia lại bắt bẻ nô tì rồi . . . Ngài nghĩ xem, cung Vĩnh Thanh là một nơi như vậy, loại người như nô tì làm sao có thể tùy tiện vào đấy được. Phải cho người quen tìm đủ phương pháp, khó khăn lắm mới nhìn đến được khuôn mặt của Thục phi, à không, họ Mộ.”
Dự Thân Vương đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cau mày bảo gã:
“Chọn chuyện gì quan trọng thì nói mau mau đi.”
“Vâng.”
Đa Thuận lo lắng mà nói.
“Theo như nô tì thấy, nô tì cũng đành lớn mật . . . chỉ e họ Mộ kia sống không được bao lâu nữa.”
Dự Thân Vương đang bưng tách trà không khỏi thoáng chững lại, một lúc sau mới nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói:
“Như thế nào?”
Đa Thuận thưa:
“Nghe nói vừa vào cung Vĩnh Thanh liền bị bệnh, đến nay đã một tháng rồi, nô tì thấy bệnh rất nặng, nằm liệt giường chẳng còn biết gì, lại không có ai biết đến, đã thế còn không chịu để thầy thuốc xem mạch, có lẽ là gắng gượng cho qua ngày mà thôi.”
Dự Thân Vương còn đang trầm mặc, Đa Thuận đột nhiên nói:
“Vương gia, nếu không . . .”
Dự Thân Vương ngẩng đầu lên:
“Việc này giao cho ngươi làm, cần phải lo liệu một chút, tìm cách mời thầy thuốc, cũng nên trông nom nhiều hơn. Nếu như có chuyện gì, cứ chạy về báo cho ta.”
Đa Thuận không nghĩ chính mình hóa ra đã hiểu sai, cảm thấy bất ngờ:
“Vương gia, việc này thực ra là không hợp với quy định trong cung cho lắm, hơn nữa . . .”
Dự Thân Vương nói:
“Bảo ngươi đi thì cứ đi, nếu như cần phí tổn, cứ đi thẳng đến phòng thu chi mà lấy.”
Đa Thuận chỉ đành khoanh tay đáp:
“Vâng.”
Đa Thuận theo mệnh lệnh của chàng, đã sắp xếp cho một người vào trong cung Vĩnh Thanh, lặng lẽ thỉnh lương y hỏi mua thuốc. Tình trạng của Như Sương thì lại tốt một ngày, xấu một ngày, cuối cùng là vẫn chẳng đỡ hơn được tí nào. Dự Thân Vương theo lời dặn của Hoàng Đế, còn đang trăm công ngàn việc nhưng vẫn cho gọi Tể Xuân Vinh vào phủ, tự mình hỏi han một lần.
Vị Tể Xuân Vinh kia tuy là mát tay vào bậc nhất