Polaroid
Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322523

Bình chọn: 9.00/10/252 lượt.

g thân quốc thích nào dám báo cáo lại với Hoàng Thượng, vì vậy bèn đem những lời đồn đãi tấu lại một cách giản lược nhất. Chàng đã cố tránh nặng tìm nhẹ, làm như nói bâng quơ, vậy mà vẫn khiến Hoàng Đế tức giận đến phát run lên, đứng phắt dậy, bước xuống khỏi ghế ngồi, đi đi lại lại hai vòng quanh nhà thủy tạ.

Dự Thân Vương thấy chàng nóng nảy, vội hỏi:

“Tứ ca, chuyện này nhất định là xuất phát từ bọn tiểu nhân có dụng tâm sâu kín, cố tình đi gieo rắc làm vấy bẩn danh dự cao quý của Tứ ca, xin người đừng để trong lòng. Thần đã mệnh cho binh mã cửu thành âm thầm bí mật điều tra, tìm cách ngừng mọi lời đồn đãi lại.”

Hoàng Đế tuy giận dữ mà lại cười:

“Hay, hay lắm.”

Chàng ngước mắt, nhìn về phía một mảnh hồ hiu quanh với những đóa sen đã tàn:

“Làm cho người ta truyền đại những lời như vậy, quả thực là thông minh đấy. Muốn dùng cách này mà bức ta phải thả Định Vịnh, khôi phục lại vương tước, đoạn sẽ giao phó trọng trách cho nó, hoặc sẽ phải giao nộp binh quyền, đổi lại trong dân gian sẽ không còn bàn tán về chuyện anh em ta có hiềm khích? Hừ, đáng tiếc, trẫm sẽ không để cho hắn được toại nguyện.”

“Lão Thất, đệ về kinh trước đi.”

Khóe miệng Hoàng Đế khẽ nhếch:

“Về phần ai lãnh binh đi Định Lan, trẫm sẽ tìm được một người tốt hơn . . . Duệ Thân Vương Định Trạm thuở nhỏ tinh thông binh pháp, võ nghệ dũng mãnh, hẳn nên để cậu ta lĩnh quân bắc doanh đi chi viện cho Định Lan đi.”

“Tứ ca.”

Hoàng Đế khẽ cười lạnh:

“Hắn đã cho rằng ta sẽ không dễ dàng giao binh quyền vào trong tay hắn, cho nên mới nghĩ xuống tay với Định Vịnh, hay thay một kế “Dương đông kích tây” này. Ha, cho rằng trẫm không dám sao, trẫm mới cho hắn biết thế nào là “gậy ông đập lưng ông”.

Bắc doanh chính là do một tay Dự Thân Vương khéo tổ chức dạy dỗ mà nên, toàn bộ binh tốt sĩ quan, hết thảy đều trung thành đáng tín nhiệm, vả lại vùng tây bắc đều là sa mạc hoang vu, triều đình chỉ cần nhanh chóng cung cấp lương thảo, nhất định đại quân sẽ không xảy ra biến cố gì.

Nghe những lời kia của Hoàng Đế, trong lòng Dự Thân Vương cũng đã thông hiểu mấy phần. Hoàng Đế hơi hơi nheo con mắt, vẻ mặt như thờ ơ:

“Về phần Định Vịnh, muốn thả liền thả đi, đồng thời sẽ cho nó đeo thêm tội ban sai, cùng đại quân của Duệ Thân Vương đi trưng thu lương thực.”

Trưng thu lương thực là một loại khổ sai chẳng khác nào khoai nóng bỏng tay.

Vì lũ quét hoành hành mà mùa vụ ở Lưỡng Châu vốn có tiếng “Gặt hái thành thục, thiên hạ sung túc”, năm nay đột nhiên lại gặp tai họa bất ngờ ít có, rốt cuộc đến một hạt thóc cũng không thu được. Dân tị nạn ào ào đổ lên bắc, sống lang thang bất định, dọc đường chết vì bệnh tật nhiều vô kể, còn đem ôn dịch mà lây lan đến cả những châu quận khác ở phía bắc. Các châu ở đất bắc vội vàng thi hành công tác phòng chống dịch bệnh, lại còn phải kiêm thêm việc phân phối lương thực đến vùng phía nam hòng cứu trợ thiên tai, quan lại cùng bách tính đều khốn khổ không sao kể xiết.

Mà tình hình chiến sự nơi quan ải Định Lan ngày càng căng thẳng, đại quân sắp tới sẽ tạm rút, trưng thu thuế ruộng cấp bách lửa xém lông mày, lại càng như trăm cân còn đổ thêm cân. Kính Thân Vương thì tính tình vốn cẩu thả lại cục cằn, điều cậu ta đi trưng thu lương thực, chỉ e cậu chàng sẽ làm mất lòng cho bằng hết toàn bộ đại quan tướng soái nơi biên cương mới thôi.

Qua một hồi trao đổi bàn bạc, Dự Thân Vương hành lễ cáo lui, Hoàng Đế bỗng gọi chàng lại:

“Lão Thất.”

Dự Thân Vương dừng bước, Hoàng Đế lại ngừng một chút, mới từ đôi môi mỏng nặn ra một câu:

“Cung Vĩnh Thanh, đệ gia tăng thêm người chú ý, đừng để cho nàng chết mất.”

Nhỡ mà Như Sương bị phế làm thường dân mà còn gặp chuyện gì ngoài ý muốn, rồi lại bị đồn đãi ra ngoài, chắc chắn lần này sẽ là một truyền thuyết cho rằng Hoàng Đế thẹn quá hóa giận mà “giết người diệt khẩu”, cái này có lẽ cũng sẽ là một kế hoạch về sau của Duệ Thân Vương, cho nên Hoàng Đế mới cố ý dặn dò như vậy.

Dự Thân Vương đáp:

“Thần đệ tuân chỉ.”

******************************************

[1'> Nguyên bản “vũ phòng”: hai dãy nhà làm ở hai bên, nhà giữa gọi là vũ Sắc trời đã tối, song Dự Thân Vương vẫn lên đường suốt đêm, tức tốc trở về kinh thành. Vệ sĩ hộ tống giơ cao bó đuốc sáng rực, tiếng bước chân nghe ầm ầm. Mảnh trăng non cong cong như chiếc lưỡi liềm ai bỏ quên trên cánh rừng sao, ánh trăng như nước, chiếu vào trên áo mũ binh giáp, trong trẻo lung linh như ngầm chứa đựng cả hơi băng. Mà trong rừng, cây cỏ đều vương những hạt sương đêm, gió mùa thu thổi qua mặt thứ hơi lành lạnh.

Trì Tấn Nhiên cưỡi ngựa đi sau Dự Thân Vương bị gió lùa cho rét run cầm cập, chỉ thấy Dự Thân Vương vẫn phi ngựa như tên bắn, gió thốc tấm áo choàng trên vai chàng bay phấp phới như lá cờ. Ngọn đuốc trên tay quân hầu cũng bị thổi cứ kêu phần phật, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của Dự Thân Vương, tranh sáng tranh tối.

“Vương gia!” Trì Tấn Nhiên thấy thân hình của chàng bỗng nhiên lệch sang một bên, không khỏi cả kinh kêu một tiếng. Dự Thân Vương theo phản xạ ghìm dây cương lại, dựng thẳng thân hình, có vẻ áy náy:

“Xém chút nữa thì ngủ luôn