
Lập tức có người nhận mệnh mà đi.
Nhìn dưới ánh đèn, thấy đôi lông mày thanh tú của Tình phi khẽ nhíu, sắc mặt tái nhợt không một tia máu, Như Sương bước nhanh tới, sẽ sàng gọi:
“Tỷ tỷ.”
Tình phi rên lên một tiếng,cũng không biết là có nghe hay không. Qua một hồi lâu, rốt cuộc Tình phi cũng mở mắt, mờ mịt nhìn nàng. Như Sương lại kêu một tiếng:
“Tình phi tỷ tỷ.”
Tình phi như đã nghe thấy, trên mặt thoáng nở nụ cười, lại hổn hển. Mãi nửa ngày, mới như lấy lại được chút sức lực, âm thanh nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy gì:
“Đúng . . . đúng là Hoàng . . . Hoàng quý phi . . .”
Lòng Như Sương nao nao, chỉ cúi xuống mỉm cười, khẽ giọng nói:
“Chị cũng quá là hồ đồ đi, bệnh đến mức này mà cũng không cho người ta biết.”
Tình phi hơi hơi lắc đầu, đoạn nhắm mắt lại, không còn sức mà trò chuyện nữa. Như Sương vốn tưởng rằng cô ấy đã ngủ thiếp đi, không ngờ cô lại cố gắng mở mắt ra, thanh âm đứt quãng:
“Chị sợ là phải đi trước rồi . . . Ngày ấy . . . ngày ấy. . . chị nói với em . . . em hãy quên đi . . .”
Trong lòng Như Sương thấy kỳ quái, cúi thấp mình xuống mà nắm lấy tay cô:
“Tình phi tỷ tỷ?”
Tình phi thở dốc:
“Chúng ta cũng từng là chị em một thời gian . . . Lâm Nguyệt . . . Những lời chị nói ngày ấy . . . Em đừng để bụng . . .”
Như Sương không biết cô ấy có ý gì, song vẫn nhẹ giọng an ủi:
“Chị yên tâm, em đều thấu hiểu cả mà.”
Tình phi như thở phào nhẹ nhõm, nỉ non:
“Vậy . . . Vậy . . Được rồi. . .”
Từ khóe mắt đã chảy ra một dòng lệ:
“Chính là . . . Chính chàng cũng không biết đươc, thực ra không phải là em . . . Nhưng chị vẫn thật hâm mộ . . .”
Như Sương nắm lấy tay cô, mười đầu ngón tay lạnh lẽo, cũng không biết là tay cũng Tình phi lạnh, hay là tay của chính mình đang phát lạnh. Ý thức của Tình phi đã trở nên mông lung, lời nói cũng dần mơ hồ.
Cuối cùng thì ngự y cũng đến, sau khi bắt mạch, Như Sương cho triệu kiến trên điện, hỏi:
“Mấy ngày trước tinh thần vẫn đang khỏe khoắn, sao đột nhiên lại bệnh thành như vậy?”
Ngự y đáp:
“Bệnh của nương nương đã không phải mới một hai ngày, chỉ dám đại bất kính mà nói, chẳng khác nào một khúc gỗ, bên trong đã sớm mục rỗng cả, cũng may nương nương phúc phận hơn người, chậm rãi điều dưỡng, chung quy cũng có ngày vực được dậy.”
Như Sương cũng hiểu rõ ý tứ của gã, việc đã đến nước này, quả thực không còn làm được gì hơn, nhìn thấy Tình phi dùng xong thuốc, nặng nề mà ngủ rồi, mới trở về.
Đêm đã khuyu, lối đi trong cung cũng đã sớm đẫm hơi sương, dưới ánh trăng trông như được rải đầy nước thủy ngân. Lòng dạ Như Sương ngổn ngang trăm mối, nghe tiếng bước chân đi lại của nội quan làm kinh động bầy chim trên cành, soạt một tiếng đã bay lẩn vào trong bóng trăng sâu hút. Bất giác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dãy tường trong cung dày đặc, vài gốc ngô đồng cao vượt cả đầu tường, cành lá lưa thưa, phản chiếu lại mảnh trăng lưỡi liềm đêm thu.
Khu vực cung điện này có quy mô cực kỳ to lớn, dưới bóng trăng chỉ thấy trùng trùng điệp điệp những xương thú mạ vàng, lạnh lùng giọi lại ánh trăng. Khắp nơi đều vắng vẻ im lìm, ngay cả ngọn đèn dầu nho nhỏ cũng không có, đặc biệt tĩnh mịch thê lương gọi cơn ớn lạnh trong người.
Như Sương thấy như vậy liền hỏi:
“Đây là nơi nào vậy?”
Trình Viễn hộ tống bên xe cũng chỉ ậm ậm ừ ừ, Như Sương hiểu là trong cung cũng có rất nhiều bộ phận cấm kỵ, nhưng tính nàng xưa nay cứng đầu không thôi, Trình Viễn chỉ đành thưa:
“Bẩm nương nương, nơi này là cung Cảnh Tú.”
Cung Cảnh Tú ?
Trong lòng như có một cái gì đó thoáng xẹt qua, ban đầu cũng không thấy đau đớn, nhưng về sau cảm giác không thể nào hiểu nổi, thì ra nơi đây chính là cung Cảnh Tú.
Tường cung điện cao cao, ngô đồng thưa thớt, trăng rọi bóng ngô đồng, không ngờ nơi đây vừa hay lại là cung Cảnh Tú.
Nàng bảo người hầu:
“Dừng kiệu.”
Phu khuân kiệu từ từ hạ kiệu xuống, Trình Viễn bước lên đỡ lấy cánh tay nàng, mặt mày đau khổ ủ ê:
“Nương nương, vẫn nên trở về thôi, nửa đêm đường xa, ngộ nhỡ bị cảm lạnh, nô tì quả thực là tội đáng muôn chết.”
Như Sương lạnh lùng nói:
“Ngươi mà nói thêm nửa câu, bản cung lập tức tác thành cho ngươi.”
Trình Viễn sợ run, Như Sương quay người ngẩng lên nhìn, chăm chăm ngó vào bên trong cung điện sâu hút đong đầy ánh trăng.
Theo lệ từ các triều đại đã qua, Hoàng quý phi đều được ở trong điện Thanh Hoa, nhưng ngày đầu Lâm Nguyệt vào cung đã ở trong cung Cảnh Tú, về sau mặc dù được sắc phong làm Hoàng quý phi nhưng vẫn không hề chuyển đi. Từ ngày Mộ thị qua đời, Cảnh Tú không còn người nào ở, Hoàng Đế hạ lệnh không cho quét dọn lau chùi gì, cung nữ lại càng không dám tự tiện lảng vảng đến gần, vì vậy nơi đây dần dần trở nên hoang vu tàn phế.
Như Sương thấy chiếc khóa bằng đồng trên cửa đã đóng gỉ xanh, tiện miệng nói:
“Đem chìa khóa đến đây.”
Trình Viễn kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh:
“Nương nương!”
Như Sương nhíu đôi mày, Trình Viễn vội vã kêu lên:
“Nương nương, đêm khuyu rồi, cung này cũng bị niêm phong đã lâu, vẫn nên đợi ngày mai có người đến quét tước dọn dẹp rồi nương nương hãy quay lại thôi.”
Như Sương không đáp, Trình Vi