
hía sau điện truyền đến một giọng hát của con gái dịu dàng mềm mại.
Hoàng Đế thì còn đang nổi nóng, “rầm” một tiếng đập mạnh tay lên tập công văn trên bàn, nói:
“Đi, đi ra ngoài xem, là kẻ nào đang tranh cãi om sòm ở kia, lôi cái loại nô tì vô lễ đó ra lập tức đánh hai mươi gậy cho trẫm.”
Triệu Hữu Trí vội vã tự mình đi, một lát sau, đã nghe tiếng hát càng ngày càng gần, âm thanh kia cực kỳ êm ái mà trầm bổng, du dương đến động lòng người, ca từ lọt vào tai nghe hết sức rõ ràng:
“Lá xanh thanh nước biếc, sen tươi khoác lụa hồng, dưới gốc còn có ngó[1'>, trên có vợ thương chồng[2'> . . .”
********************************
[1'>Ngó sen
[2'>Nguyên bản: “thượng hữu tịnh đầu liên”: ý nói vợ chồng yêu thương nhau như hai đóa sen mọc chung gốc.” Tiếng ca mát rượi như gió, truyền vào trong tai, khiến cho tâm thần con người đều trở nên sáng suốt minh mẫn. Hoàng Đế vốn còn đang giận đến tức thở cũng dần dần bình tĩnh lại. Triệu Hữu Trí tiến vào, thấy sắc mặt chàng đã có chút hòa hoãn, cười mím chi, đoạn thỉnh an nói:
“Vạn Tuế gia, chính là mấy tú nữ vừa ứng tuyển, mới vào cung, cho nên cũng chưa hiểu phép tắc quy củ gì, lại không biết có ngự giá ở đây, cho nên mới tùy tiện ồn ào xôn xao. Nô tì đã đưa mấy cô gái ấy về đây, Hoàng Thượng có muốn xem qua một lượt không ạ?”
Hoàng Đế lạnh lùng lườm lão:
“Ngươi lại chuẩn bị bày cái trò gì đó?”
Triệu Hữu Trí cười cười:
“Nô tì không dám.”
Hoàng Đế chẳng buồn lắm lời với lão, chỉ hơi ngửa mặt lên, Triệu Hữu Trí ngầm hiểu, hai tay vỗ nhẹ.
Lớp lớp những tấm rèm dày được nâng lên, giống như có ngọn gió lùa qua, thoang thoảng đưa hương sen thơm ngát bay vào. Cũng không phải là trang phục bắt buộc của cung nữ, chỉ là một áo lụa trắng thuần, một áo xanh như lục bình, tóc bối hai bên, trông vô cùng thanh lịch mà khả ái, đều duyên dáng xuyên qua lớp rèm mà thướt tha đi đến, tới trước mặt Hoàng Đế thì uyển chuyển bái lạy.
Vẻ mặt Hoàng Đế bỗng nhiên có chút thảng thốt:
“Ngẩng đầu lên.”
Đôi mắt sáng trong veo tựa hồ phản chiếu được cả bóng người, Hoàng Đế như khẽ hít một hơi, mà đôi mắt loang loáng nước kia, thì vẫn cứ bình tĩnh mà nhìn Hoàng Đế.
Triệu Hữu Trí khẽ giọng nhắc:
“Thấy Hoàng Đế mà sao vẫn không có chút khuôn phép nào thế?”
“Trục Hà kính gặp Hoàng Thượng, chúc Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”
Hoàng Đế hỏi:
“Cô gọi là Trục Hà?”
“Vâng.”
Hoàng Đế lại hỏi:
“Cô là con gái nhà ai?”
“Cha của nô tì là nội thị trong bộ Hộ, tên Ngô Tấn.”
Hoàng Đế nhớ ra, thê tử của Ngô Tấn họ Mộ, chính là một chi họ xa trong Mộ thị, vốn là con cháu ngoài năm đời, cho nên thời điểm gặp nạn tru di lại được miễn. Hiển nhiên là sẽ giống đến thế, gần như giống hệt Như Sương, chỉ là dựa vào mặt mày vẫn khiến người ta biết được đôi chút. Mà người ở trước mắt, thì chẳng khác nào một cái bóng trong nước, như dải lụa lênh đênh huyền ảo, linh động khắp chốn.
Hình như có một cánh tay thời gian, lại kéo chàng trở về rất lâu trước đó.
Hoàng Đế sau cùng nói:
“Đứng lên đi, để cho trẫm nhìn cô một cái.”
Trục Hà thưa vâng, rồi đứng dậy chậm rãi đi về phía Hoàng Đế.
Triệu Hữu Trí khẽ khàng lui ra ngoài, phân phó cho bọn tiểu thái giám đứng chực hầu, còn mình thì đi theo dãy hành lang râm mát, vòng thẳng qua ngọn giả sơn, đến điện Thanh Hoa vốn xưa nay là nơi ở của Hoàng quý phi.
Nắng ban ngày vẫn đang đốt ác liệt, trước điện có một hàng cây hòe già, hòe xanh như mây, tán rợp một khoảng râm trên mặt đất. Thực yên ắng tĩnh mịch, ngay cả một tiếng ve kêu cũng chẳng thấy, bởi Như Sương đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, mệnh cho kẻ hầu người hạ hằng ngày đều phải đi xem xét, thấy ve liền bắt đem đi.
Thị Nhi – tâm phúc của Như Sương đang đứng dựa dưới bóng cây hòe, thấy lão, cười hì hì chào một tiếng:
“Triệu công công.”
Đoạn đưa lão vào trong điện.
Như Sương vừa mới thay xiêm y, còn đang chải đầu, tóc mây đen nhánh chảy xuống, buông thả trên vạt váy màu khói ráng. Triệu Hữu Trí khom mình hành lễ:
“Nương nương.”
Bệnh vừa khỏi, người trong gương sắc mặt nhợt nhạt, tựa như một bóng người bằng bạch ngọc, Như Sương nhìn chính mình trong gương, miệng như đang lầm bầm:
“Hoàng Thượng đối với Kính Thân Vương, thật ra rất tốt.”
Triệu Hữu Trí cười bồi:
“Vạn Tuế gia cũng chỉ có một đứa em trai cùng mẹ này, quả thực rất thương yêu Thập Nhất gia.”
Mặt Như Sương không có gì thay đồi, một lúc sau mới cười:
“Anh chàng này đúng là ương bướng, cũng làm người ta chịu không nổi.”
Triệu Hữu Trí lại không dám tiếp lời, Như Sương hỏi:
“Ý của Hoàng Thượng, là muốn giữ Thập Nhất gia ở lại?”
Triệu Hữu Trí đáp:
“Nô tì cũng không dám đoán bừa, có điều hình như Hoàng Thượng muốn gửi cho Thất gia dạy dỗ.”
Thị Nhi thắt lại mái tóc dài cho Như Sương, vấn thành hình một đám mây, dùng trâm châu găm từng cái từng cái vào.
Nàng tuy chỉ được phong làm phi tần, song sớm đã có chiếu chỉ đặc biệt, vị thế chẳng khác Hoàng quý phi, hưởng một nửa chế độ của Hoàng Hậu.
Chuỗi ngọc kết bằng dải tơ kim phượng trên đầu buông trĩu xuống, khẽ rung rinh. Nàng có vẻ đã mệt mỏi:
“Ngươi đi đi, nếu mấy ngày Hoàng Thượng có hỏi đến ta, cứ n