
chuyên làm món canh mơ xanh. Trong bát canh mơ thả một miếng băng, hương lạnh bốc lên, dùng thìa bạc quấy, đá vụn va vào nhau tạo những âm thanh nho nhỏ. Vĩnh Di không kìm được nhìn một cái, cậu bé tuy còn nhỏ tuổi, song cực kỳ hiểu chuyện, cố gắng dằn mình đừng nhìn sang đó nữa.
Như Sương tiện miệng nói:
“Canh này quả thực ngon lắm, cũng dâng một chén đầy cho hoàng trưởng tử đi.”
Cung nữ theo mệnh cũng dâng một chén cho Vĩnh Di, Vĩnh Di rời bàn hành lễ cảm ơn, xong mới lên nhận ban thưởng. Mãi mới xong tiệc, nội quan dâng trà lên, Hàm phi nói:
“Ở chỗ thần thiếp cũng chẳng có trà gì ngon, đây là trà Đinh Giác Hương Vụ năm nay, thỉnh Hoàng Thượng cùng Hoa phi, Thục phi thưởng thức.”
Trái tim trong ngực cô ta thời khắc đó cũng chỉ như muốn thót lên tận cổ họng, cứ nện thình thịch, chắc sắp phá cả lồng ngực mà nhảy ra, ngay cả lời nói cũng vô cùng gượng gạo.
Hoa phi thì ngược lại vô cũng bình tĩnh, cười nói:
“Chúng ta đều là kẻ phàm nhân, uống trà nào cũng chỉ như trâu ăn mẫu đơn (như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm), mà Thục phi đã thưởng qua đủ loại trà ngon, vậy thỉnh cho đôi câu bình luận.”
Như Sương đáp:
“Xin thứ lỗi, ta trước giờ vẫn không uống trà Hương Vụ.”
Hoàng Đế cười nói:
“Nàng thực đúng là cái đồ xảo trá tinh quái mà.”
Hàm phi lại như trút được gánh nặng, Hoa phi thì vẫn làm vẻ tự nhiên, nói:
“Thục phi nếu như không muốn uống, vậy thì chúng ta cũng đành uống vậy.”
Lại tinh tế cùng đàm luận trà đạo với Hàm phi. Mà trên trán Hàm phi thì đã rịn mồ hôi, chỉ có cứng họng, cơ hồ ngay cả nói đều không nổi. Hoa phi hung hăng lườm cô ta một cái, cô ta mới tạm trấn định. Hoàng Đế cùng Như Sương cũng chỉ ngồi chơi một lúc, sau đứng dậy đi về.
Kiệu loan đưa đến,, mọi người đều thối lui, Hàm phi lúc bấy giờ mới kinh hồn bạt vía mà nói:
“Chị ơi, không thành công, tim em chỉ muốn nhảy ra ngoài, không thành công rồi.”
Hoa phi nói:
“Cô ta chẳng phải không có uống trà sao? Cô còn sợ cái gì? Lần này không thành, sẽ có lần sau.”
Hàm phi xem chừng đã phát khóc rồi:
“Hay là chúng ta thôi đi, em chỉ thấy đại họa giáng xuống đầu, ngộ nhỡ mà Hoàng Thượng biết . . .”
Hoa phi thở dài:
“Chuyện này cũng chỉ là vì Vĩnh Di, nếu em đã quyết định thế, người ngoài như chị nói phỏng có ích gì. Thôi thì chúng ta dừng tay, để mặc cô ta vậy đi. Đến lúc con trai cô ta được lập Thái tử, cô ta lên làm Hoàng Hậu rồi, chúng ta chỉ cần ả xuống tay lưu tình, chỉ cần cứ bày cái mặt cho ả giày xéo, thì muốn sống cũng đâu có khó gì!”
Hai hàng lông mày của Hàm phi nhíu chặt, cắn môi không nói, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập, từ xa tiến lại. Hai người bọn họ vốn đuổi lui mọi người mà nói chuyện bí mật, cực kỳ cảnh giác, Hàm phi cao giọng hỏi:
“Ai?”
Có tiếng cung nữ hoảng sợ nói:
“Nương nương, không xong rồi, tiểu hoàng tử bỗng nhiên kêu đau bụng, hiện giờ còn đang đau đến lăn lộn.”
Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, Hàm phi đã đánh vỡ chén trà, trong lòng cô thất kinh, nhắm thẳng bên ngoài mà chạy. Hoa phi hoảng hồn, cũng vội vã chạy theo tới Thiên điện. Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc khẩn thiết của vú em, mấy bà vú đều rơi lệ đầy mặt, đứng quanh Vĩnh Di, tay chân luống cuống. Hàm phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trắng bệch, miệng sùi bọt mép, toàn thân run lẩy bẩy không ngừng, hít thở gấp gáp, vốn đã bất tỉnh nhân sự. Hàm phi chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân hình mềm nhũn, xém chút cũng muốn ngất đi. Hoa phi vội vàng nói:
“Gọi ngự y!Mau gọi ngự y!”
Đã sớm có cung nữ chạy đi rồi, Hoa phi lại nói:
“Đi khiển người bẩm báo Hoàng Thượng, mau!”
********************************
Như Sương ra mồ hôi lạnh đầy đầu, tứ chi run rẩy, ngón tay vô lực túm lấy góc chăn, ngay cả hít thở cũng làm không nổi. Nàng cắn nát môi mình, một đường tơ máu từ khóe miệng chảy xuống, răng nanh ngập sâu vào trong môi, cắn đến nỗi đôi môi cũng trắng bệch. Sắc mặt nàng cũng bợt bạt đến đáng sợ, lăn lộn trên giường, trong bụng đau đớn kịch liệt làm nàng chỉ muốn hét to lên, thế nhưng cuối cùng chỉ phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Không bằng chết đi, đau đớn như vậy, thà chết đi cho rồi.
Trong cơ thể như có một con dao nhỏ bén nhọn, cắt đi từng phần từng phần huyết nhục, muốn mổ banh cả người nàng ra. Cơn đau đớn cứ lần lượt dâng lên, nàng kiềm chế đến cực hạn, nức nở tưởng như sắp chết.
Nàng lại nhớ về cái buổi sáng khốc liệt ấy, bản thân bướng bỉnh túm lấy tay của mẹ, có chết cũng không chịu buông, đến nỗi tên cai ngục cầm roi da ra sức quất, roi nóng bừng hằn từng vết trên người nàng, đau muốn nhảy dựng lên. Thế nhưng như thế cũng không khiến cho nàng thả, chỉ càng làm cho nàng điên cuồng mà khóc thét lên:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! ”
Không . . . Không . . . Nàng vĩnh viễn sẽ không khóc . . . Một giọt nước mắt thật lớn đã trào ra nơi khóe mắt, huyết nhục tróc ra từng mảng đau đớn bóp nát thần trí của nàng, nàng phải dùng hết sức lực, mới có thể phát ra âm thanh yếu ớt:
“Đinh Thuần . . .”
Hoàng Đế đã lo lắng phát điên, cứ đi qua đi lại trong phòng, chẳng khác nào con thú đang bị vây khốn. Bỗng nghe thấy giọng nói của nàng, giống như đang nguyền rủa,