
ho tiểu thái giám, nói:
Như Sương còn đang muốn đối đáp lại, bỗng nhiên nội quan bước vào bẩm tấu, nói Hàm phi đã tới, muốn vào thỉnh an Hoàng Đế. Nụ cười trên khuôn mặt Như Sương tắt lịm, qua một hồi sau cười lạnh một tiếng, ném thẳng cái nĩa trong tay lên bàn đánh cạch một cái, liền bỏ đi. Khi Hàm phi đến được điện Hiền Đức, thì đèn đã được thắp lên rồi. Hoa phi đích thân đi ra chào đón, vừa thấy cô, đã sắp rơi lệ:
“Em gái tốt của chị, em đã đến là ổn rồi. Mấy ngày qua thật khổ cho em quá.”
Bộ dạng cảm khái như thể có muôn vàn lời nói ấp ủ, chẳng qua là không biết nên diễn đạt ra sao.
Hàm phi thì cũng đã nghe nói về cảnh ngộ của Hoa phi hiện giờ, thấy thần sắc cô nàng tiều tụy, đã không còn cái phong độ hơn người khi xưa nữa, nắm lấy bàn tay của mình với điệu bộ chân thành vô cùng. Cô cũng không khỏi thấy có ba phần thương cảm, chỉ đáp:
“Cám ơn chị đã nhớ đến em.”
Trước giờ chăm sóc hoàng tử có bốn bà vú em, cầm đầu là bà vú họ Trần, cực kỳ tận tâm tận lực, dẫn mọi người bước ra, hành lễ với Hàm phi rồi nói:
“Thưa, tiểu hoàng tử vừa mới ngủ ạ.”
Hàm phi sốt ruột trong lòng, bước nhanh mà vào, cung nữ vén tấm mành rồng lên, cách một lớp màn lụa mỏng, có thể lờ mờ trông thấy đứa bé đang nằm trên giường, cô đưa tay vạch màn, thấy được con đang say giấc ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên môi còn đọng vài giọt mồ hôi, không biết là mơ thấy gì mà khóe miệng như mỉm cười. Lòng cô ta nhẹ nhõm, lúc bấy giờ mới cảm nhận cái khốn khổ trong lần bôn ba vừa qua, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời, đôi chân mềm nhũn, chỉ đành ngồi tạm trên giường, tiếp lấy chiếc quạt lộng bà Trần đưa, khẽ quạt cho con.
Đêm dần thanh tĩnh, gió mát hiu hiu, thổi tấm màn lụa trong điện bay phơ phất. Hoàng tử ở trong điện ngủ rất sâu, Hàm phi cùng Hoa phi thì sánh vai ở ngoài điện mà ngồi, thầm thì những câu chuyện dài, ngắm vầng trăng sáng trong chiếu vào bậc thềm ngọc trước điện, như thủy ngân chảy tràn trên mặt đất, hết sức sáng ngời.
Hàm phi thở dài:
“Không ngờ là vẫn còn có ngày được thấy ánh trăng của kinh thành Đông Hoa.”
Hoa phi lại cười nói:
“Em đây tốt số hơn người, cớ sao lại nói những lời nhụt chí như vậy?”
Hai cô tuy vốn có hiềm khích, song đều là những trắc phi được Hoàng Đế cưới về từ trước khi lên ngôi, lúc này lại rất có ý thức biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hòa bình giải quyết tranh chấp). Vừa nhắc tới Như Sương, trên mặt Hoa phi đã đượm vẻ u uất, nói:
“Không thể ngờ chúng ta lại có ngày rơi vào cái cảnh ngộ này, hiện giờ chị không sợ, chỉ e có sẽ có một ngày cô ta bước vào được điện Khôn Nguyên, đến lúc đó hẳn hai chị em mình chẳng còn đường sống.”
Điện Khôn Nguyên chính là trung cung, nơi ở của hoàng hậu. Hàm phi cảm thấy kinh ngạc:
“Cô ta xuất thân trong tù tội, làm sao có ngày sẽ thành mẫu nghi thiên hạ được chứ?”
Hoa phi nói:
“Cái loại yêu nghiệt ném đá giấu tay, mê hoặc quân vương này, không bao giờ có thể lường trước được. Thời điểm phong tước phi tần, quần thần cũng cực lực khuyên ngăn, Hoàng Thượng lại vẫn cố ý mà làm, Trình thái phó tức đến nỗi đổ bệnh, cuối cùng vẫn không ngăn cản được.”
Hàm phi hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói:
“Chị, thế phải làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ trở mắt nhìn ả bắt nạt chúng ta?”
Hoa phi đáp:
“Kế sách hiện tại, chỉ có thể là gắng mà dựa vào hoàng trưởng tử . . . Hoàng Thượng xưa nay vẫn yêu trẻ nhỏ, lại coi trọng hoàng trưởng tử, phụ tử tình thâm, chỉ cần Hoàng Thượng yêu thương hoàng trưởng tử, yêu nghiệt kia cũng chẳng làm được gì.”
Hàm phi thở dài:
“Nói thì nói thế, nhưng Hoàng Thượng trước giờ luôn đối xử lạnh nhạt, qua một chuyện lần trước, lại càng không thể bàn đến cái gì gọi là tình cảm.”
Hoa phi nắm lấy tay cô, hai người vốn đã nói chuyện rất nhỏ, bây giờ lại càng như thì thầm:
“Trước mắt đang có một chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc với em . . . chỉ sợ là yêu nghiệt kia nhiều ngày qua đã đi cả lên đầu chúng ta rồi.”
Hàm phi thấy cô ta trịnh trọng như thế, không thể không hỏi:
“Chị vốn xuất thân cao quý, hiện nay lại là chủ quản hậu cung, con yêu nghiệt đó sao mà có thể qua mặt chị được?”
Hoa phi nhíu chặt đôi lông mày, đáp:
“Chị nghe rõ ràng người của điện Thanh Lương nói, yêu nghiệt kia đã nhiều ngày không thiết ăn thiết uống, ngày đến lại còn hay buồn nôn ói mửa, dù chưa truyền ngự y, song xem tình trạng của ả, chỉ e là đại sự không ổn mất rồi.”
Hàm phi kinh hãi thất thanh:
“Trời ạ, chứ không phải là đã có . . . có . . .”
Có một cục nghẹn như đã nuốt cả mấy tiếng đằng sau, nghĩ ngợi chốc lát, lại càng hốt hoảng:
“Hiện thời cả lục cung chỉ có mình ả được cưng chiều, ngộ nhỡ mà ả sinh hoàng tử thật, vậy phải làm sao bây giờ?”
Còn chưa cam lòng, lại hỏi:
“Có khi nào đã đoán sai hay không, có thể là bị bệnh gì đó?”
Hoa phi nhấc một chén trà trên chiếc bàn trà cao cao, khẽ nhấp một ngụm, thở ơ nói:
“Mặc kệ có phải đoán sai hay không, dù gì chúng ta cũng phải kiếm cách, cho ả vĩnh viễn cũng không thể sinh được hoàng tử.”
Hàm phi thoáng rùng mình, nhớ tới cái truyền thuyết bí mật của người xưa trong cung, rằng tron