
cái nóng hầm hập dọc đường vào tháng sáu đã thấy sợ, cho nên dời thời gian nghỉ hè lên sớm trước một tháng. Điều này lại làm cho Dự Thân Vương cảm thấy lo lắng, bởi vì chàng là người thống lĩnh đoàn xa giá. Lộ trình mười ngày đi Đông Hoa kinh sắp tới, hoàng thân quốc thích thì vẫn đi thuyền dọc theo dòng Đông Giang quanh co khúc khuỷu như từ trước tới giờ. Còn văn võ bá quan, quân đội ngự vệ, lớp lớp hàng nghìn người đi theo hộ giá, cung điện quán xá trạm ngựa dọc đường để nghỉ chân, cầu cống đường sá, khắp nơi mọi chốn đều phải thăm dò bố trí, hòng sắp xếp phòng ngừa trên đường.
“Thời gian quá gấp rút, chỉ sợ sẽ khó mà chuẩn bị, thần đệ thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc.”
Dự Thân Vương bẩm tấu lúc ở ngự cung.
“Xa giá dứt khoát là phải an toàn yên ổn.”
Không hiểu sao Hoàng Đế lại vô cùng cố chấp, nói:
“Trẫm sẽ cưỡi ngựa đi, như vậy có thể nhanh đến hơn.”
Dừng một chút lại nói:
“Hoàng thân quốc thích thì ngồi thuyền, đến chậm một chút cũng chẳng sao.”
Dự Thân Vương thoáng chần chờ, Hoàng Đế lại nói thêm:
“Ý trẫm đã quyết.”
Dự Thân Vương chỉ đành khom người lĩnh chỉ, đợi đến sau khi lui ra, lập tức cho người đi kiếm Trình Viễn. Trình Viễn là một tên nội quan nhỏ bé trong cung, từ xa xa vừa nhìn thấy chàng đã vội hành lễ, nói:
“Vương gia vạn an.”
Thân Vương tư cách tôn quý, đứng trên đủ mọi loại quan, ngay cả sự phụ cũng phải bái lạy, huống chi là một gã quan nho nhỏ trông coi trước ngự cung như gã.
Dự Thân Vương chỉ bảo một tiếng:
“Đứng lên đi.”
Trình Viễn vội vàng đáp:
“Tạ ơn Vương gia.”
Nhân tiện đứng lên đỡ khuỷu tay chàng tiến đến bên chiếc ghế đá dưới một tàng cây, lại nói:
“Vương gia có điều gì sai bảo, xin chỉ cần sai người đi phân phó nô tì là được rồi ạ.”
Lại sai người đi châm một tách trà nhỏ, tự tay dâng lên Dự Thân Vương.
Dự Thân Vương lúc ở trước sảnh ngự cung đối với chuyện phức tạp rắc rối này đã thấy đau đầu, lúc này ngồi ở dưới tán cây xanh rậm, áo bào đón gió nhẹ thổi, mát mẻ vô cùng, nét mặt còn chưa tỏ vẻ gì, nhấp một ngụm trà, chỉ thấy trong miệng sinh đầy tân dịch, không khỏi nói:
“Quả nhiên là kẻ hầu người hạ do một tay lão Triệu dạy dỗ.”
Trình Viễn cười cười nói:
“Phải nói là nhờ có Vương gia ngày thường chỉ bảo.”
Dự Thân Vương nói:
“Ta cũng không phải có chuyện gì, chỉ hỏi ngươi, xung quanh Hoàng Thượng đều vẫn ổn cả chứ?”
Trình Viễn là một kẻ như thế nào, lập tức nói:
“Ý của Vương gia quả thực nỗ tì không rõ.”
Dự Thân Vương chợt tắt ý cười, lạnh lùng nói:
“Ngay cả sư phụ của ngươi cũng không dám giả bộ trước mặt ta, ngươi đây lại muốn thử?”
Trình Viễn vội kêu lên:
“Nô tì không dám, nô tì có gan bằng trời cũng không dám lừa dối Vương gia. Đúng thực là sư phụ cấm không được nói huyên thuyên cùng người ngoài, nhưng trước mặt Vương gia nô tì dĩ nhiên tuyệt không dám giấu . . .”
Thanh âm của gã đột nhiên trở nên khẽ khàng:
“Vạn Tuế gia cùng Mộ cô nương mấy ngày nay hình như là đang bất hòa.”
Dự Thân Vương “ừm” một tiếng, hỏi:
“Vì sao?”
Trình Viễn nghĩ ngợi, nói:
“Nô tì cũng không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ e đại bất kính mà nói thì, có vẻ là Mộ cô nương lại giận dỗi, có thái độ không dễ coi với Vạn Tuế gia.”
Những lời này thực khó mà tưởng tượng, từ lúc lên ngôi tới nay, chưa một phi tần nào mà dám tỏ thái độ với Hoàng Đế, huống chi là một cô cung nữ thân phận mờ ám. Có điều Dự Thân Vương nhớ lại ngày ấy gặp qua một lần, cả người nàng tựa như băng thanh ngọc khiết tạc thành, trong con người ẩn chứa một loại khí chất ngạo nghễ, rõ ràng là chẳng thèm đem mọi sự thế gian để vào trong mắt. Nói nàng dám kiêu căng với bậc chí tôn, thật ra chàng cũng tin tưởng đôi phần.
Trình Viễn thưa:
“Vạn Tuế gia đối với Mộ cô nương phải nói là không có chút nào để chê, muốn gì được nấy. Đáng tiếc tính tình Mộ cô nương không được tốt lắm. mấy ngày này kỳ cục lại làm loạn lên, Vạn Tuế gia bực bội, thấy cô ta liền phát giận, mà không thấy được cô lại càng giận.”
Gã cau mày một cách đau khổ nói:
“Đừng nói là bọn nô tỳ, ngay cả sư phụ cũng phát rầu.”
Thì ra là thế, trong lòng Dự Thân Vương buồn lo, nhưng cũng không lộ ra mặt, chỉ hỏi:
“Vậy lần đi Đông Hoa kinh này, cô ấy có đi theo hầu hạ hay không?”
Trình Viễn thưa:
“Nô tì không rõ.”
Lại bổ sung:
“Nhắc đến Mộ cô nương, sắc mặt Hoàng Thượng lập tức trở nên mất hòa nhã, sư phụ bảo, không ai được chọc Vạn Tuế gia giận, cho nên bọn nô tì cũng chẳng ai dám hỏi đến chuyện này.”
Đã gần đến ngày thứ ba đầu tháng năm, ngày thứ hai thì sẽ khởi hành, Triệu Hữu Trí mắt thấy thực sự không thể để tình hình như thế mãi, buổi chiều lúc hầu hạ Hoàng Đế thay quần áo, liều mạng hỏi một câu:
“Ngày mai là khởi gia, không biết có phải chúng nô tì đều phải đi theo hầu hạ Vạn Tuế gia?”
Hoàng Đế dạo gần đây tính tình hay cáu bẳn, chỉ lạnh nhạt liếc lão một cái, nói:
“Ta coi ngươi làm việc quả là có trách nhiệm.”
Triệu Hữu Trí mấy ngày qua một lỗi nhỏ cũng chẳng phạm, nhưng lão vốn đã theo Hoàng Đế từ nhỏ tới giờ, hiểu rõ tính tình, vội vàng cung kính nói:
“Nô tì đáng chết.”
Lại nhân đó hỏi thêm một câu:
“Có phải toàn bộ bọn nô tì đều đi th