
kể cái gì cũng không có!”
“Tứ ca.”
Dự Thân Vương lại kêu một tiếng:
“Nếu huynh khổ sở trong lòng, vậy hãy khóc to một hồi cũng tốt.”
Hoàng Đế ngẩng mặt, mặc cho mưa táp vào, nước mưa trôi theo cằm, rơi xuống trên áo bào minh hoàng của chàng.
Giọng nói của chàng lạnh lẽo đến rùng mình:
“Trẫm đã nói rồi, trẫm sẽ từng cái một đòi lại, bất kể bọn họ cướp đoạt cái gì, trẫm cũng sẽ đòi về tất cả.”
Thời gian đã trôi qua lâu rồi, nhưng Dự Thân Vương vẫn nhớ như in khuôn mặt của Hoàng Đế trong khoảnh khắc ấy, lạnh lùng như đao chặt rìu chém, từng tơ máu trong mắt đều lộ ra thần sắc đáng sợ. Thật giống như chàng ngày đó bị Định Đường đè trong tuyết mà đánh đấm, chàng cũng có chính xác loại căm phẫn cùng nổi điên như vậy, mang theo tuyệt vọng dữ tợn, biến hết thảy những đau đớn trong thẳm sâu trở thành cừu hận, cuối cùng không thể đè nén mà bùng phát.
Đứa con mồ côi của Mộ thị đang ở bên Hoàng Đế lúc bấy giờ, lại càng khiến cho người ta cảm thấy có một nỗi lo lắng thầm kín. Xem tình cảnh này, nhất định là toàn toàn bộ áy náy cùng thương tiếc Hoàng Đế đều đặt trên người nàng ta. Dọc trên đường trở về từ Thượng Uyển, Dự Thân Vương ngồi trên yên ngựa mà dòng suy nghĩ dồn dập, ngay cả tên kéo ngựa cho chàng là Đa Thuận cũng nhìn ra được, gã cầm dây cương, điều khiển cho con ngựa đi vừa ổn định nhưng lại vừa nhanh.
Nghi thức dành cho thân vương cực kỳ nghiêm chỉnh, hai tên đi trước dẫn đường, tiếng ngựa của thân vệ lóc cóc hộ tống theo sau, trong tràng âm thanh của kim la mở đường vang dội ra tận phía xa xa, cũng không nghe một ai nói chuyện hoặc ho khan nửa tiếng. Bỗng nhiên có một tiếng ngựa hí, Dự Thân Vương lúc bấy giờ mới sực tỉnh, chỉ thấy đã đi qua ngã tư, lại đi quá mất một con phố, vội nhìn bao quát xung quanh.
Dự Thân Vương đột nhiên thay đổi quyết định, nói:
“Đi Nhĩ Viên.”
Vào thời tiên hoàng còn sống, các chư hoàng tử đều được ban thưởng các trang viên ở gần Thượng Uyển, mà “Nhĩ Viên” của Duệ Thân Vương chính là một trong những nơi hoành tráng đẹp đẽ nhất, không chỉ hơn hẳn chỗ của các hoàng tử khác, mà so với “Minh Uyển” của thái tử cũng chỉ có hơn chứ không có kém.
Duệ Thân Vương tính thích xa xỉ, nhiều năm thiết kế, nơi đây trồng bao cây cảnh lại càng ngày càng tinh xảo mỹ lệ đến cực điểm, tuy rằng không bằng được Thượng Uyển lộng lẫy đồ sộ, thế nhưng lầu gác đình đài thì đẹp không sao tả xiết, vô số kỳ hoa dị thảo biến hóa, cơ hồ mỗi tấc đất đều trị giá cả lượng hoàng kim.
Lúc này tiết trời hơi nóng, Duệ Thân Vương cùng vài vị quý tử dòng dõi, ở nơi ven hồ Tri Nguyệt giữa vườn bình luận khúc “Vân Thiên thắng cảnh”. Ngồi đối diện mặt hồ sắc xanh nhàn nhạt, gió mát như ngọc, mỹ nữ ca hát giọng oanh vàng như châu, quả thực phong cảnh kiều diễm không sao tả hết. Nghe bọn tôi tớ bẩm báo Dự Thân Vương đến thăm, Duệ Thân Vương không khỏi khẽ nhíu cặp mày, khóe miệng lại ẩn chứa ý cười:
“Hắn là khách quý hiếm gặp, mau mau mời vào.” . . .
“Chén ngọc áo tà nâng rất khẽ Bóng hồng năm ấy vẫn còn e. Mưa sa cành liễu lầu Tâm Nguyệt Hát đợi cánh đào theo gió the. Lúc biệt ly, Mong gặp lại. Mấy đêm hồn mơ thấy cùng nàng Đêm nay đèn tỏ ánh ngân quang Chứ ngỡ gặp nhau là mộng . . .”
(Giá cô thiên – Yến Kỷ Đạo - dịch thơ: Đông Y Lâm)
Xướng đến chữ mộng, âm thanh đã cực thấp, tựa như trong mộng ảo, kỹ thuật múa cực uyển chuyển, chỉ như gió vờn cành liễu, cơn mưa hoa rơi lác đác đầy trời xa vắng, theo tiếng ngân tha thướt xoay một vòng, ống áo lụa nhẹ nhàng như mây, dàn trải bay bay, cuối cùng thì cuộn lại thành một đóa hoa thật kiều diễm, nở rộ trên chiếc áo lông dệt màu đỏ. Khuôn mặt thanh tú trong trẻo hé lộ, như nhị vàng giữa bông hoa, từ trong tà áo một đôi mắt sáng lúng liếng, ánh nhìn lưu loát, trông bên nọ ngó bên kia, trong lúc đó có vài người đã uống đến hoa cả mắt.
Dự Thân Vương bước một mạch vào, chỉ thấy được một cảnh đàn sáo ca thổi như thế, phấn son tươi đẹp, Duệ Thân Vương thì đang hứng khởi tràn trề bắt lấy tay chàng:
“Huynh đệ khó mà tới viếng thăm được một chuyến, tới đây, nghe qua một khúc mới của Cẩm Quy. “Hát có Cẩm Quy, múa có Tử Phủ, tiêu có Bích San, đàn có Phi Ngâm”, vốn là “Trường Kinh tứ tuyệt” *, mà hôm nay trong bản phủ đã có song tuyệt rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Người đâu, mau gọi người mang vò rượu ngon ủ dưới gốc mai đến đây, hôm nay hai huynh đệ ta không say không về.”
Dự Thân Vương chỉ mỉm cười:
“Thịnh tình của Lục ca, từ chối thì bất kính.”
********************************
* ”Trường kinh tứ tuyệt” là bốn tuyệt tác của kinh thành Tây Trường. Bạn “e dít tờ” đọc đến đây không khỏi nhớ đến câu ”Cẩu, hùng, dã, trư, Thanh Thành tứ thú” mà cười đau bụng. Vốn là mấy tên Hầu Nhân Anh, Hồng Nhân Hùng, Vu Nhân Hào với La Nhân Kiệt của phái Thanh Thành tự xưng ”Anh hùng hào kiệt, Thanh Thành tứ tú”, nổi danh với chiêu võ cực kỳ bá đạo gọi là”Thí cổ hướng hậu, bình sa lạc nhạn thức” (“Ghé đầu chổng đít, gà bay chó chạy”, khửa khửa) đã bị bố Lệnh Hồ Xung nhào nặn lại thành như thế, hố hố (bạn hơi bị cuồng già Dung^^) Tửu lượng của Dự Thân Vương cực cao, một vò rượu đã cất lâ