Ring ring
Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322483

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

, nhưng vẫn chưa hề lộ ra vẻ thất kinh, chỉ làm như đăm chiêu nói:

“Cửa ải Định Lan hùng vĩ hiểm trở hơn thường, còn được gọi là thiên hạ đệ nhất, tường thành đều cao hơn mười trượng, trừ phi đó là chim, còn không thì đừng mơ vượt qua được.”

“Mộ Duẫn là có người tiếp ứng, giả vờ giết chết sau đó đào tẩu. Người tiếp ứng hắn, trên đường bảo vệ, ở Cung Châu bị người của doanh trại phía đông phát giác hành vi, chặn lại giao chiến, sáu người chết ba người bị thương. Ba kẻ này mặc dù bị thương nặng, nhưng còn chưa kịp để ép hỏi khẩu cung, đã lập tức nuốt độc tự sát. Những người này, tất cả đều là tử sĩ đã qua huấn luyện nghiêm ngặt.

Mật báo ở Cung Châu sáu ngày đến nơi, thì ngày thứ bảy lại nhận được tin, đông doanh tại sông Thụ lại có giao chiến, lần này đối phương chết năm, trong đó tử sĩ giả trang Mộ Duẫn, bị trúng ba tên, vẫn còn nằm sấp trên lưng ngựa cưỡi đi hơn hai mươi dặm, dẫn dụ truy binh.

Ngày thứ chín, đến ngày thứ mười một, mười hai đều có giao đấu, đông doanh điều một lực lượng hùng hậu vây diệt, nhưng lại không có lần nào thành công. Bên đối phương người chết là hai mươi lăm, có thể đưa Mộ Duẫn đến được tới trước ải Định Lan cũng không quá ba người. Bốn người này trên đường đổi ngựa cấp bách đến chỗ cửa ải, Mộ Duẫn cải trang làm gián điệp, dùng lệnh bài giả để mở cổng thành, vượt qua ải.

Truy binh đuổi theo ba người kia, tại núi Mật La giằng co hỗn loạn một ngày hai đêm, cuối cùng tên cũng bắn hết cả, dùng đá chọi lên. Đợi đến lúc đông doanh rốt cuộc tiến sát lên núi, té ra ba người kia đã sớm ăn độc dược, độc ngấm vào mạch máu, chém thử một kiếm, thấy máu chảy tựa như rượu mật trong chén này, từ mũi kiếm dần già ăn mòn lên thân kiếm.”

Dự Thân Vương không nhanh không chậm nói tiếp:

“Nếu không phải đối phương là mưu đồ phản nghịch, ta quả thực là bội phục những tử sĩ này.”

Duệ Thân Vương phỏng chừng bị tác động bởi khung cảnh máu me đầm đìa, hơi hơi nhíu mày, lại nhấp một ngụm rượu.

Giọng điệu của Dự Thân Vương như thấu suốt tất cả:

“Hai mươi lăm tính mạng đổi lấy một cuộc đào thoát của Mộ Duẫn, không biết vị chủ mưu kia rắp tâm làm gì. Mộ thị bao đời thống lĩnh quân đội, binh pháp đệ nhất thiên hạ, Kỷ Nhĩ Mậu nhiễu loạn biên giới nhiều năm, Mộ Duẫn trốn thoát ra ngoài, nếu cùng nhau kéo bè kết cánh, kết cục có ngày sẽ thành mối họa cho xã tắc.”

Duệ Thân Vương nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Nếu ngay cả một đông doanh quân đội tinh nhuệ do chính tay Thất đệ đào tạo ra mà cũng chẳng ngăn nổi hắn, không chừng người này mệnh là không thể chết.”

Dự Thân Vương cười nhạt, hỏi:

“Lẽ nào Lục ca lại là một người tin vào thiên mệnh?”

Duệ Thân Vương cười ha ha, nói:

“Thiên mệnh là thế, chả nhẽ không tin?”

Thờ ơ đưa tay nhấc cái ấm, cao giọng gọi người:

“Người đâu, rượu lạnh rồi, hâm nóng lại đi, đổi bát to tới đây, ta hôm nay muốn cùng Thất đệ uống một phen cho thật sảng khoải.”

Dự Thân Vương đứng dậy nói:

“Đa tạ rượu ngon của Lục ca, ngu đệ không thắng nổi sức mạnh của rượu, đã say. Chỉ đành ngày khác lại nhận ban tặng của Lục ca, hôm nay xin Lục ca thứ lỗi, ngu đệ còn chút việc vặt vãnh, muốn thỉnh Lục ca cho cáo lui.”

Duệ Thân Vương cũng không giữ lại nữa, tiễn chàng đi ra.

Sau khi quay lại Thủy các, đuổi lui mọi người, tự mình nhấc ấm lên, rót vào một ly rượu lạnh, chậm rãi uống cạn, qua thật lâu sau, mới lầm bầm lầu bầu:

“Một chiêu rút dây động rừng này của lão Thất, là có ý gì đây?”

Từ sau tấm bình phong bằng lụa khung gỗ đàn dát vàng vẽ cảnh núi non sông nước, Mạnh Hành Chi không một tiếng động thong thả bước ra, nói:

“Bốn chữ “rút dây động rừng” này của Vương gia quả là tuyệt diệu, theo như hiểu biết nông cạn của tại hạ, Dự Thân Vương quả thực đến để rút dây động rừng. Hắn rõ ràng đã nghi ngờ Vương gia phái người giải cứu Mộ Duẫn, cho nên đem toàn bộ sự việc thuật từ đầu tới cuối cho Vương gia nghe, ý là, hắn đã biết được động tĩnh của Vương gia, muốn cảnh cáo Vương gia hãy thôi làm việc thiếu suy nghĩ.”

Duệ Thân Vương im lặng trầm ngâm, Mạnh Hành Chi lại tiếp:

“Tại hạ thực muốn chúc mừng Vương gia.”

Duệ Thân Vương chớp động con mắt, Mạnh Hành Chi nói:

“Dự Thân Vương rõ là e sợ Vương gia, mới muốn Vương gia thu liễm. Hắn bỗng nhiên có một cử chỉ này, cũng liền chứng minh rằng một chiêu của Vương gia, hẳn là đã đi đúng rồi.”

Duệ Thân Vương nói:

“Con người này đối với lão Tứ một mực trung thành tận tâm, hắn tất vì có điều cố kỵ, cho nên mới tới để cảnh cáo ta, xem ra hắn đã biết rõ cái chiêu kia chính là do ta bố trí.”

Mạnh Hành Chi mỉm cười:

“Biết thì làm được cái gì? Giết chính là giết, đó là bởi đã biết trên tay có một lưỡi dao sắc bén vô song, đối phương không thể làm được gì, chỉ đành trơ mắt giơ thân đón lấy.”

Thanh âm của gã cực nhẹ, song từng chữ từng chữ lọt vào trong tai:

“Vương gia, rốt cuộc cũng không uổng công Mộ phi ra đi.”

Đêm khuyu sương nặng hạt, ánh trăng càng rõ ràng, trong trẻo như nước. Sương như tuyết vương áo người, Duệ Thân Vương uống càng nhiều, càng cảm giác say nặng nề. Bên ngoài lan can bằng ngọc có cây hoa thược dược, vào tiết tháng tư hương thơm n